Tuesday, August 12, 2014

[Oneshot] Wedding Dress

Title: Wedding Dress
Author:Cheesecake
Genre: Đọc đi rồi biết :))
Pairing: Atsumina
Translator: Nhoc Sin
Source: Nihongogo


Đến trễ trong các sự kiện lớn với tôi không phải là hiếm. Tàng tàng làm việc theo tốc độ riêng và bắt người khác điều chỉnh sao cho khớp với lịch trình cá nhân của mình là chuyện đoán được từ trước. Tuy từ lâu đã bỏ đi cái danh hiệu "Gương mặt đại diện" của nhóm nhạc idol hàng đầu Nhật Bản, tôi cũng đã làm rất tốt để hiện nay được gọi là nữ diễn viên hàng đầu Nhật Bản.


Không một ai dám tra hỏi khi bạn đang ở đỉnh cao. Không một ai khác dám cả.

Nhưng hôm nay lại khác. Tôi phải vật lộn giống mấy cái bọng gân ở cơ bắp khi đôi chân nhanh nhẹn mang tôi chạy xuyên qua một trong những khu hưng thịnh hơn của thành thị. Với vốn tư chất thể thao không bằng ai tôi dám chắc mình đang gây ra bạo động khi len lỏi qua dòng người đông đúc như một kẻ điên chỉ để tiến đến mục đích địa.

Hôm nay là một ngày quan trọng trong đời tôi...khi mà giờ đây tôi đang chạy đến bên cậu ấy. Không chỉ bởi vì nếu bỏ lỡ ngày trọng đại của người bạn thân nhất có lẽ sẽ bị coi là vô cùng tệ hại mà là vì bỏ lỡ ngày trọng đại của nữ ca sĩ hàng đầu Nhật Bản sẽ khiến tôi trông rất khó coi.




Bằng cách nào đó cả hai chúng tôi đều đạt được ước mơ của riêng mình nhưng tận sâu thẳm tôi biết rõ cậu ấy vẫn là cô gái ngày ấy. Vẫn là cô gái cùng tôi vượt qua tất cả và bất cứ chuyện gì. Khi cậu ấy khóc vì vui mừng, vì buồn, vì choáng nghợp, vì đuối sức, vì áp lực, vì phấn khởi hoặc vì lo lắng tôi đều cùng cậu ấy vượt qua.

Vì vậy việc tôi có mặt đúng giờ là chuyện thích đáng thôi.

Một người đàn ông đứng ngáng trước mặt với hy vọng lôi kéo được sự chú ý của tôi nhưng tôi đã tặng cho hắn ta bộ mặt "Anh có biết tôi là ai không". Hắn biết. Hắn đã tránh ra. Nhưng tôi vẫn trễ.

=== === ===

Vài giây sau - khi đôi cao gót đã biến thành đống phế lịêu, tóc tai bù xù còn tôi thì cho rằng xuất hiện trong bộ đồ con voi chắc còn ấn tượng hơn - thì tôi cũng đã đến được địa điểm cần đến.

"Em ấy đang đợi em đó," Yuko chào đón tôi bằng một nụ cười tươi.

Tôi cố hết sức đáp trả lại ngữ điệu thân thiện ấy trong tình trạng hiện tại. Tôi đã không gặp chị ấy một khoảng thời gian từ lúc sự nghiệp của chị ấy thăng tiến tại nước ngoài, nói một cách nào đó thì cuối cùng tôi vẫn là kẻ về nhì nhỉ.

Tôi không hiểu sao chị ấy lại được sắp xếp làm nhiệm vụ gác cổng, có lẽ để chứng minh địa vị tầm cỡ của những vị khách ngồi đợi bên trong chăng. Nhưng biết rõ con người ấy tôi đoán chắc chị ấy đã trốn ra khỏi cái chỗ ngồi VIP được sắp sẵn nào đó chỉ để nhàn nhã ra ngoài đón người bạn cũ là tôi.

Khoe ra nụ cười thành khẩn một lần nữa, chị ấy chỉ tôi đi sang đúng hướng, rồi tôi chầm chậm bước đi...giống như một tên ngốc sau màn chạy bạt mạng và tiến đến cánh cửa tôi chưa kịp gõ đã được mở sẵn.

Miichan và Haruna - cả hai giờ đây đều là lực lượng khổng lồ trong giới giải trí, ngoài âm nhạc còn tham gia hàng loạt các hoạt động khác - trông thật tuyệt vời trong bộ áo váy dâu phụ của họ. Vừa nhìn thấy tôi một cái là nụ cười trên môi họ tắt hẳn.

Và vì chúng tôi vẫn là bạn thân ngay cả khi đã phát triển sự nghiệp riêng nên không ngạc nhiên mấy khi họ có thể đi guốc trong bụng tôi, nhất là bộ dạng tôi bây giờ chắc giống như vừa đi đường tắt qua trạm rửa xe vậy.

Ánh mắt thương hại ngay lập tức chào đón tôi. Itaii.

Haruna mở miệng định nói gì đó khi ánh mắt của Miichan ngăn chị ấy lại. Bộ dạng của tôi chắc hẳn trông rất "tuyệt vời".

Haruna rời khỏi đó đi đến đứng bên cạnh Yuko, tuy nhiên chuyện gì xảy ra sau đó tôi không có cơ hội biết được vì đã nhanh chóng bị Miichan ôm chầm một cái thật chặt.

"Cậu ấy vừa xong màn khóc lo lắng nên có lẽ bây giờ sắp sửa bắt đầu màn khóc phấn khởi, tớ để cậu ấy lại cho cậu lo đấy? Nhưng đừng để cậu ấy hối hận vì khóc đấy nhé bởi vì đến lúc đó thì tụi mình không đời nào bắt cậu ấy nín được đâu và mặt cậu ấy sẽ bị sưng húp trong buổi lễ đấy."

Tôi gật đầu.

"Đừng có để cậu ấy bị sưng húp lên đó!"

"Yên tâm cứ giao cho tớ," Tôi lập lại. Rồi lại lập lại câu đó vài lần trong đầu khi nhìn cánh cửa từ từ mở ra.


=== === ===

Tôi không biết Miichan đã đi đâu vì khoảng nửa giây sau đó tôi phát hiện mình đang đứng với cậu ấy trong một căn phòng xinh đẹp cùng một cánh cửa đóng kín còn cậu ấy ngồi đó nhìn tôi bằng một nụ cười hoan nghênh và đôi mắt ấm áp khiến tôi cảm giác như mình trông rất tuyệt vời mặc dù tôi không có đeo một cái mũ con voi trên đầu.

Cái viễn cảnh được mọi ánh mắt đổ dồn lên tôi ngay khi bước vào căn phòng là chuyện thường thấy. Cái hiếm thấy chính là cậu ấy đã nhìn thấy tôi.

"Sao thế?" Cậu ấy hỏi khi tiến đến nắm lấy tay tôi.

Là bây giờ hoặc không bao giờ, nói cho cậu ấy biết ngay bây giờ hoặc là mãi mãi ôm lấy...trái tim rỉ máu của tôi trong tay. Diễn xuất khiến tôi trở nên khoa trương quá đáng rồi.

Ngoài kia có hàng trăm người đang chờ đợi. Thêm vài ngàn người nữa đang trông ngóng tin tức về một cô dâu xinh xắn trong một lễ cưới xinh đẹp cùng một danh sách khách mời đầy sao. Tôi tự hỏi lòng mình rằng liệu thay vào đó bằng kết cuộc hạnh phúc của chính tôi có phải sẽ hơn chăng.

Cậu ấy nhìn như đang chờ đợi tôi lên tiếng nhưng đôi mắt ấy lại khiến tôi khó mở lời...than thở...hay bất cứ câu gì đó. Tôi chỉ đứng đó nhìn cậu ấy chăm chăm.

"Tớ cho cậu xem cái này," cậu ấy nói, quyết định bỏ cuộc không bận tâm đến tình trạng á khẩu của tôi nữa và thay vào đó dẫn tôi đến một cánh cửa khác.

Tại sao một căn phòng nhỏ xíu thế này lại có tới hai cửa tôi cũng không biết...cho đến khi nhìn thấy một ánh cửa thứ hai dẫn đến một ngôi vườn nhỏ xinh xắn đằng sau lễ đường.

"Tuyệt quá." tôi nói với cậu ấy.

Cậu ấy nhướn mày tỏ vẻ thích thú khi thấy chỉ cần vài bông hoa là có thể khiến tôi lên tiếng.

"Tớ còn nghĩ là phải gọi người vào phục vụ cơ đấy," cậu ấy đùa

"Tuyệt thật mà."

"Cậu vẫn chưa thấy hết đâu," Cậu ấy tuyên bố chắc nịch rồi dịu dàng kéo váy lên và mém xíu nữa là khiến tôi té xỉu khi bắt đầu vừa nhè nhẹ nhảy chân sáo vừa cười khúc khích.

"Là cô ấy dạy tớ nhảy chân sáo đấy!," Cậu ấy nói bằng cái giọng thích thú của trẻ con.

Miệng tôi khô cứng khi nhìn cậu ấy. Ngay giây phút đó tôi biết rằng cậu ấy đã vượt qua tôi. Có hay không có kết cuộc hạnh phúc của tôi....thì cậu ấy cũng đã có được hạnh phúc của riêng mình.

Sư bất an lại bắt đầu đập mạnh trong lồng ngực tôi. Bấy nhiêu năm bên cạnh cậu ấy, từng ấy từng ấy năm trôi qua mà tôi chẳng hề nói một lời. Đã từng có lúc khi 46 cô gái còn lại cùng khều vai tôi, cùng gật đầu ủng hộ, cùng nhìn bằng ánh mắt van xin tôi hãy làm một cái gì đó.

Nhưng tôi chẳng bao giờ làm gì cả. 

Giờ đây tôi đành im lặng ngắm nhìn vì tôi biết rằng có một người khác đã đem lại nụ cười sáng chói trên gương mặt kia và là một người khác xứng đáng có được cậu ấy hơn.

Hôm nay cậu ấy sẽ xác nhận điều đó trước mặt hàng trăm quan khách đang chờ bên ngoài. Hàng ngàn người khác sẽ nhận được những bản tường thuật về cô dâu xinh tươi của họ trong một buổi hôn lễ xinh đẹp cùng một dàn khách mời đầy sao dù tôi lại chẳng thể thay vào đó bằng một cái kết hạnh phúc của riêng mình.  

Tôi khụy người xuống, đôi mắt đầy nước nhắm chặt khi những giọt nước mặt lăn xuống chạm vào lớp cỏ được cắt tỉa gọn gàng bên dưới.

Cậu ấy chầm chậm bước về phía tôi, nói gì đó về việc không sợ bị vết cỏ làm dơ và ngồi xuống cạnh tôi trong bộ váy trắng tinh khiết ấy.

"Cám ơn cậu vì đã luôn ở bên cạnh tớ," cậu ấy thì thầm. "Tớ hy vọng cậu biết được tớ sẽ mãi mãi mãi mãi yêu mến cậu nhiều như thế nào."

Tôi gật đầu ngay cả khi đang cảm nhận được nó.

Ngay cả khi cảm nhận được vết nứt nhỏ nhoi cuối cùng cứa sâu vào tim tôi xé nó ra làm hai mảnh.

"Chúc mừng hôn lễ của cậu, Takamina." tôi nói với cậu ấy, giọng nói vỡ ra dưới sức căng thẳng.

Rồi tôi cứ thế mà khóc, và cậu ấy ôm lấy tôi.

End
=== === === === === === === ===

Đọc xong đừng có đánh dịch giả, vì bạn tự động đâm đầu đọc đấy nhé=))

3 comments:

  1. Mấy từ như "tên điên" "tên ngốc" ý Sin tui nghĩ là đổi thành "đứa ngốc" "đứa điên" thì ổn hơn.

    Trời ơi là trời Sin ơi là Sin >"< :(((((( *ôm tim* na ni kore @____@

    Muốn Rape thím wá đi mà T____T

    Sau này thím post fic nhớ ghi HE hay SE để tui biết mà tránh nha @___@ đã nói tim tui yếu đuối mỏng manh r mà :((

    ReplyDelete
    Replies
    1. Sẽ suy nghĩ lời góp ý của thím.
      Cái làm tui mắc cười đó chính là k phải Taka đi lấy chồng mà là đi lấy vợ=)), mà người đó lại ko phải Acchan mới tức.
      Tim yếu đuối mà đòi rape tui, lâu lâu đọc để exercise tim cho nó khỏe=)). Mốt tui sẽ post cái khác HE bù cho thím.

      Delete
  2. Em nghĩ là "tàn tàn" chứ nhỉ :3

    Đọc xong mới thấy sập hố nặng :)))

    ReplyDelete