Sunday, August 10, 2014

[Oneshot] Surreal Beauty - Part 2/2

Original title: Surreal Beauty
Author: Titi
Genre: Romance
Pairing: Atsumina
Translator: Nhoc Sin
Source: JPHIP

~~~~~~

Tiếng nhạc mật ngọt phát ra từ chiếc điện thoại vang vọng khắp căn phòng. Cứ cách một lúc tiếng rung lại vang lên trên chiếc bàn gỗ cạnh giường. Một bóng người trên giường thò tay ra quờ quạng với lấy nguồn gốc của cái âm thanh đó.

Bật mở nắp điện thoại, dáng người đó thò đầu ra từ bên dưới chiếc chăn vặn nút tắt đi tiếng đồng hồ báo thức. Cô gái - với khuôn mặt hiện ra rõ nét qua ánh sáng lờ mờ bên ngoài - nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại trước khi đóng lại và đặt nó yên vị vào chỗ cũ.

Sau khi sinh hoạt cá nhân xong xuôi, cô lê chân rời khỏi phòng như một cương thi. Biết rõ bộ dạng của mình như một ông già nhưng cô chả để tâm. Cơ bắp ở đùi bắt đầu la hét, mặc dù đó cũng chả phải chuyện bất thường gì. Gần đây cô đã luyện tập không ngừng thậm chí còn mãnh liệt hơn lúc trước.

Dừng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, cô trở nên tươi tỉnh hơn khi cảm giác được nền nhà mát rượi dưới chân. Ít ra cũng không nóng lắm. Ánh sáng ban mai đọng lại trên những chiếc lá xanh tươi ngoài kia khiến cảnh vật có phần cổ quái. Cô đã chắc chắn rằng bên ngoài phải có sẵn một ngôi vườn dành cho những lúc như thế này: thư giãn. Cô rời mắt khỏi cảnh vật bên ngoài và bắt đầu lên kế hoạch cho bữa sáng.




Vì khu bếp nằm ở phía bên kia căn nhà, nên cô phải đi vòng qua cửa chính. Liếc nhìn hàng giày dép được sắp xếp, cô để ý có điều kỳ lạ: có một đôi giày không nằm ở đó, thay vào đó là một đôi khác. Cô biết ngay đôi giày đang nằm thay thế cho đôi dép lào là đôi giày làm việc của Atsuko. Cô chắc chắn bạn mình chỉ mang đôi đó khi muốn đi tản bộ.

Nhận ra việc mình đang làm, cô lập tức lắc đầu tự mắng bản thân, "dừng lại! Đừng nghĩ về cậu ấy nữa..."cô chau mày, "Tại sao mình luôn chú ý đến mọi chi tiết dù là nhỏ nhặt nhất về cậu ấy...?Tại sao mình lại hiểu cậu ấy nhiều như vậy?..."

Một cơn bão bối rối quét qua rõ nét trong mắt cô. Cô không hiểu được tại sao mỗi lần nhìn thấy Atsuko, cô lại muốn ôm lấy cô ấy chào hỏi trước bất cứ ai khác. Sao lồng ngực thắt lại khi đôi mắt cô và Atsuko chạm nhau. Sao lại có một sức nặng đè lên cô khi có ai đến quá gần cô ấy. Cô chưa bao giờ kể điều này cho ai nghe; cô chỉ thành thật nhất với Atsuko; nhưng làm sao cô có thể nói cho Atsuko biết khi cô ấy là lý do khiến cô trở nên khổ sở như vậy?

Cụp mắt xuống, cô nghĩ về những lần tránh mặt Atsuko trong mấy tuần qua, cũng chính là trốn tránh nỗi đau của chính mình. Cô mệt mỏi, và biết rằng Atsuko cũng thế. Đến cuối cùng, một trong hai người cũng phải nhấn nút ngừng lại trò chơi rượt đổi này thôi.

Thở dài, cô quay người bắt đầu sinh hoạt cá nhân hàng ngày; chuẩn bị bữa sáng, chừa một ít cho Atsuko, rồi đi làm sớm. Thông thường cô sẽ bắt đầu thức dậy lúc 3:30 hoặc 4:00, nhưng cô biết hôm nay Atsuko sẽ đi làm lúc sáu giờ rưỡi sáng (cô đã lén vào phòng Atsuko để nhìn trộm thời gian biểu lúc cô ấy không ở nhà). Cô liếc nhìn đồng hồ, đã 5:14. Đối với mấy cô nàng kia thì còn quá sớm. Nếu không ai đến sớm thì cô phải tự tập một mình thôi.


~~~~~~

Cơn nhức đầu thật dai dẳng. Nó di chuyển từ huyệt thái dương bên trái đến bên phải rồi quay ngược lên phía sau đầu. Cô cố lơ đi nhưng vẫn vô ích.

Như đang trong cơn mê; đôi mắt vô định của cô bắt gặp những cơn sóng phập phồng; định thần nhìn lại cô bắt gặp cảnh những đám mây trôi dạt uể oải trên cao. Bóng tối che mất nửa phần trên khuôn mặt; cô bây giờ đang nhìn chằm chằm vào những gợn sóng lăn tăn nhảy múa lấp lánh dưới chân. Đầu óc cô trôi dạt về những ngày ấy, khi cô còn là một cô gái mơ mộng chói sáng, không quan tâm tương lai ra sao, khi được nhảy thì cơ thể tự biết uốn cong và đôi chân lanh lẹ di chuyển, cổ họng không bị nghẹn lại, vai cũng không bị gánh nặng đè xuống.

"Làn gió thổi đến tương lai..." Cô yếu ớt mở miệng và ngọt ngào thì thầm một câu trong bài hát.

Rùng mình khi một cơn gió mạnh thổi ngang, cô vô thức đưa đôi bàn tay nhợt nhạt lên miệng. Cố thổi hơi nóng vào lòng bàn tay, và khi hơi nóng bắt đầu tỏa ra bao phủ da thịt, đầu óc cô lại mong mỏi đến sự an ủi của một người.

Bình minh đang lên. Thật ra mặt trời chưa bao giờ lên cả, không có cái gì lên cả. Tất cả chỉ là ảo giác được tạo ra khi trái đất tự quay xung quanh nó mà thôi. Cô cười chua chát. Cô không phải là người hay nghĩ về những điều này; Akimoto-san mới là người hay nói những điều như thế hơn.

Đôi mắt cô đau rát, thị lực mụ mị. Nhìn đi đâu cũng như thể mọi thứ xung quanh đều bay ra khỏi võng mạc. Ngày càng khó để cô tập trung nhìn vào một vật nào đó.

Cô giật đầu qua một bên, mắt nhíu lại. Ánh mặt trời đang xâm nhập mắt cô; có lẽ đó là lý do. Bây giờ chắc đã quá năm giờ rưỡi. Dùng tay cản lại tia nắng vàng kim trong suốt, cô quyết định thư thả thả bộ về nhà.

~~~~~~


Tích tắc tích tắc

Tiếng tíc tắc của chiếc đồng hồ bắt đầu làm cô bực mình. Chín ngàn sáu mươi tám giây...chín ngàn sáu mươi chín giây...chín ngàn bảy mươi...

Cô nóng nảy nhịp nhịp ngón tay lên thành ghế. Cô đang ngồi ở đây, nhưng trái tim thì đã bay vào bên trong căn phòng trước mặt. Ngẩng đầu nhìn lên, cô liếc nhìn cánh cửa màu trắng, trái tim của cô - trái tim "này" và trái tim "kia" - nói theo kiểu tượng hình - đang nằm đằng sau cánh cửa đó.

"Cậu ấy trở thành trái tim của mình từ hồi nào vậy kìa..." Cô càu nhàu. Minami quay đầu lại nhìn chiếc đồng hồ trên tường, quên luôn cả việc đếm xem đã nhìn nó bao nhiêu lần. Kim đồng hồ đang chỉ 4:30 chiều.

Chín ngàn tám mươi mốt...chín ngàn tám mươi hai...chín ngàn tám mươi ba...

Đến đây vào lúc 01:59, khoảng một trăm năm mươi mốt phút trước, cô đã bắt đầu ngồi đây dưới ánh nắng rọi thẳng vào lưng, tất cả cũng vì một chiếc cửa sổ đang mở rộng, rộng như cái băng ghế cô đang ngồi. Đã sắp đến chiều, ơn trời, nên nhiệt độ đã giảm đi đôi chút.

Cô biết mình khờ, nhưng cô muốn ngay lập tức nói chuyện với cái người bên trong khi người ấy vừa bước ra khỏi cửa. Dù sao, "những trái tim" của cô đều nằm trong đó, và cô muốn biết tình trạng của chúng ngay bây giờ - nhất là trái tim "đó" - đù chỉ sớm hơn một phần mười giây cũng được. Nên cô không bao giờ bước qua ngồi ở băng ghế kế bên chỉ cách có 7 bước chân.

Tiếng chuông điện thoại cô vang lên khoảng hai tiếng trước khi mọi người đang nghỉ ngơi trong phòng tập. Dãy số lạ gọi cô thì ra là từ phim trường nơi Atsuko làm việc - do giọng nói từ đầu giây bên kia tự giới thiệu. Rồi cô tự hỏi không biết đã có gì xảy ra. Từ lúc cô và Atsuko sống chung với nhau, hai người đã quyết định dùng số phone của đối phương trong tình trạng khẩn cấp khi một trong hai rủ ro xảy ra chuyện. Thử nghĩ xem cảm giác của cô thế nào khi nghe cái giọng trong phone đó nói rằng, "Maeda-san đã ngất xỉu trong lúc đang quay phim."

Nhắm mắt lại, cô ráng thôi không nhắc nhở mình về cái cảm giác đó nữa.

Tiếng cửa bật mở khiến cô ngẩng mặt lên...Cô đã đưa ra quyết định.



~~~~~~

"Về nhà thôi, Acchan," Minami mỉm cười, đưa tay ra để cô nắm lấy. Nếu lúc đó Atsuko có ngạc nhiên, thì cô cũng đã không để lộ ra, nhưng ánh mắt lại mở to hơn bao giờ hết. Đôi mắt cô đảo qua đảo lại giữa lòng bàn tay mở rộng và nụ cười trên gương mặt của người mà cô yêu mến đến dường nào.

Mười bảy giây...mười tám...mười chín...

Nụ cười của cô gái kia không suy chuyển; vì cô biết rõ Atsuko đang suy nghĩ nghiêm túc về lời đề nghị đó.

Cuối cùng, Atsuko nhấc tay lên, từng ngón tay từ từ tiến đến chạm vào tay của cô captain nhỏ bé rồi đặt cả lòng bàn tay lên trên tay Minami.


~~~~~~

Họ đi về trong im lặng; không khí không còn ngột ngạt nữa, nhưng cũng không tự nhiên như trước kia. Bước chân của hai con người đó hòa nhịp cùng nhau một cách hoàn hảo, và có lẽ...cả trái tim cũng thế. Atsuko đã từng đi qua con hẻm này, con đường này rất nhiều rất nhiều lần trước đó, nhưng giờ đây nó như đã đổi khác. Con đường mòn vừa dài vừa hẹp nằm giữa hai hàng cây xanh ngắt này, đối với cô giờ lại trở nên xa lạ. Cuộc sống thật tươi đẹp; cô nhận thức rõ điều đó. Nhưng thời khắc này như khiến vẻ hoa mỹ của cuộc sống càng hiện ra rõ hơn, sinh động gần như có thể chạm vào. Cô sẽ không ngạc nhiên đâu nếu có chuyện gì đó xảy ra ngay tại đây, ngay tại lúc này-

"Atsuko," giọng nói của Minami kéo cô ra khỏi ảo tưởng của riêng mình. Hai người đã đi chậm lại rồi dừng hẳn trong lúc cô đang bận rộn suy nghĩ về cảnh quan chung quanh, và Minami giờ lại đang nhìn chăm chú vào cô. Vẫn tay trong tay, Atsuko đắn đo chạm mắt với Minami, cẩn thận tô vẽ từng nét dù nhỏ nhất trên gương mặt của người bạn ấy.

"Atsuko," Minami lại gọi tên cô, giọng nói có phần nghiêm khắc, " Cậu đã hứa với tớ sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt." Đôi nhãn cầu mê hoặc đó một lần nữa tập trung tất cả sự yêu thương lên cái con người được phản chiếu trong đó. Ánh sáng vàng kim từ ánh hoàng hôn hắt lên đôi nhãn cầu xinh đẹp ấy, biến nó thành một màu sắc siêu thực.

Như thể có ai bắt lấy ánh trăng trong đêm vinh quang nhất của nó, nhân đôi lên rồi đặt chúng vào trong người con gái này. Nếu đúng là thế, thì tính cách của cô ấy đã giải thích tất cả.

Cô ấy chưa bao giờ tỏa sáng mạnh mẽ đến nỗi làm người khác không thấy được ai khác ngoài cô. Cô ấy tỏa sáng trong cái không gian nhỏ bé của mình, không quá chói lóa, cũng chả mờ ảo, mà cũng chả có ai có thể xóa bỏ đi cả. Cô ấy luôn ở đó, điểm tô những cá thể kia bằng vẻ đẹp của mình, đồng thời không hề từ bỏ ánh sáng của bản thân. Cô ấy dường như luôn có dư ánh sáng để ban phát.

"Cậu đang tránh mặt tớ." Atsuko nhận ra Minami là một người độc lập, và cô sợ rằng rồi sẽ có một ngày sự độc lập đó sẽ mang trái tim cô ấy rời xa cô.

"Vậy, là vì tớ sao?" Minami đặt câu hỏi. Atsuko không trả lời, chỉ nhìn cô ấy bằng một ánh mắt mãnh liệt.

Lại nữa rồi. Atsuko là vầng thái dương trong cuộc sống của cô, luôn cho cô ánh sáng để tồn tại. Nhưng có những lúc, như lúc này đây, khi cô cảm nhận ra lực nam châm từ đôi ngọc trai tĩnh lặng của Atsuko. Chúng Thật tối. Thật mãnh liệt. Thật đẹp.

Chúng giống như mật ong kéo cô lại gần. Đôi trân châu lấp lánh đó khiến cô ngừng thở mỗi khi nhìn vào, không biết tại sao, cô không làm được gì khác ngoài việc ngừng suy nghĩ, ngừng thở; cô như bị hút vào vòng xoáy nam châm đó. Đôi mắt tối tăm giống như lỗ đen vũ trụ đó quay cuồng mọi thứ ra khỏi quỹ đạo của nó - và nó đang hút cô lại gần hơn bằng một tốc độ kỳ diệu. Cô không tài nào dứt bản thân ra khỏi được. Một tên phàm phu tục tử như cô có thể làm được gì bằng cơ thể chậm chạp của mình, khi mà ngay cả tốc độ ánh sáng 299,792,458 mét mỗi giây đó cũng chả là gì so với ngọn gió xoắn ốc của vực thẳm ấy?

...Cô cảm thấy như có ai đang kéo lấy trái tim mình. Cô sẵn sàng để-

"Cậu lại đang trốn chạy ," Atsuko rốt cuộc lên tiếng phá tan sự im lặng. Minami ngừng bước, nhắc nhở bản thân về cái quyết định mình đã đưa ra, sau đó hít vào một hơi thật sâu.

Hai con người đang đứng bất động - một người đang kéo lấy người kia bằng từ trường bí ẩn của mình, người còn lại đang dùng thuật thôi miên khiến người kia đầu óc trống rông.

Hít vào thật sâu hơi thở (hy vọng) cuối cùng, Minami siết nhẹ tay Atsuko. Linh hồn cả hai hòa hợp, Minami không cần nói gì, Atsuko cũng không cần lắng nghe điều gì. Giống như một quyển sách mở: họ chính là thế với đối phương.

Một cơn gió nhẹ ban chiều thổi đến, dịu dàng lay động từng tán lá xanh lơ lửng trên đầu hai cô gái bằng đôi tay nhẹ nhàng của nó, ca khúc của chúng hòa cùng nhịp điệu nhảy múa của những chiếc lá trên tán cây non. Bóng tối tỏa ra một thứ ánh sáng chói lọi hơn cả bất cứ nguồn sáng nhân tạo nào, mềm mại hơn bất cứ bữa tiệc khiêu vũ nào, và nhẹ nhàng hơn bất cứ ánh đèn giường nào; quả cầu khí thiêu đốt chưa bao giờ trở nên yêu thương và tử tế như thế này. Đâu đó trên bầu trời, những đám mây tan ra thành những cụm mây nhỏ, vừa hấp thụ vừa cùng lúc cho phép ánh sáng xuyên qua. Thứ duy nhất cảnh vật tuyệt đẹp huyền ảo đó thiếu mất là một cầu vòng muôn sắc như đã trở thành vọng tưởng.

Một tay che lấy mái tóc khỏi cơn gió, cô nhìn sang một bên về phía đường chân trời. "Trời hôm nay không phải đẹp lắm sao?" Đó không phải là một cậu hỏi, nhưng Atsuko vẫn gật đầu.

Minami quay lại nhìn Atsuko, đôi môi anh đào cong lên thành một nụ cười mãn nguyện, ánh mắt tràn đầy tình yêu. Atsuko tin rằng đây chính là một cảnh tượng hoàn hảo. Liệu có vật gì, hay ai đó hoàn hảo được hơn thế này chăng...? Có, nhiều lắm. Đâu đó vẫn có người tốt hơn Minami, nhưng đối với Atsuko, Minami là người duy nhất, là sự hoàn hảo duy nhất dành cho cô.

Minami ngẩng mặt lên ngay lúc Atsuko đang cuối mặt xuống. Chầm chậm, họ đưa mặt sát gần nhau hơn, một nụ cười nhỏ hiện lên trên mỗi gương mặt.

Mũi chạm mũi, và cuối cùng trán cả hai tựa vào nhau.

Atsuko đưa tay ra nắm lấy bàn tay còn lại của Minami, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lấy rồi đan vào nhau.

Đôi mắt của Minami ánh lên cùng nụ cười rạng rỡ. "Tớ luôn yêu đôi mắt của cậu." Cô thở ra. Atsuko cong môi chầm chậm mở miệng. "Còn tớ..."Cô ngừng lại - như thể giọng nói đã bị đôi nhãn cầu đang chờ đơi đó bắt mất - sắp xếp từ ngữ trước khi tiếp tục,"...vẫn luôn yêu cậu."

Gió đã ngừng thổi. Mảng ánh sáng cuối cùng đã mất đi cái màu vàng óng của nó, thay vào đó bằng màu tím cam.

Minami nhìn chăm chú vào đôi ngọc trai trước mặt, cảm nhận ra được cái cảm giác thúc giục đó. Lần này, cô đã hiểu tại sao. Nụ cười vừa giãn ra trên mặt Minami đã vô tình xâm chiếm trái tim Atsuko. Cô nàng cao hơn cũng cười tươi, để lộ chiếc mũi nhăn đặc trưng. Tiếng cười ngọt ngào đó nhẹ nhàng vang lên nhắc Minami nhớ rằng cô là người duy nhất tiếng cười trong trẻo như tiếng nhạc và chiếc mũi nhăn đó dành cho. Không cần biết ở đâu hay bất cứ lúc nào; những cử chỉ đó chỉ dành riêng cho cô và thuộc về mỗi mình cô.

Rút tay lại, Minami vòng tay qua ôm lấy eo Ace và kéo sát cơ thể cả hai lại gần nhau. Cuối xuống tựa cằm lên vai Minami, Atsuko cũng ôm lấy Minami, nhắm mắt hít vào mùi hương của cô gái bé nhỏ kia. Không ngạc nhiên chút nào khi mùi hương của cô và Minami quyện vào nhau đã thành công khiến cô vừa bình tĩnh lại, vừa tạo cho cô một cảm giác an toàn.

"Atsuko?" Cô chỉ ngân nga đáp lại. "Không thấy giống deja-vu lắm sao?" rồi nhẹ gật đầu. Cô biết Minami đang nhớ đến cái ngày chính cô kêu Atsuko dọn vào sống chung.

"Atsuko." Cô lên tiếng xác nhận. "Tớ xin lỗi." Không cần nói thêm, Atsuko biết rõ lời xin lỗi đó dành cho sự đội xử lạnh nhạt mà cô nhận được gần đây. Cô cũng không biết tại sao mình biết, chỉ biết những gì thuộc về Minami cô đều hiểu, nên cô lại gật đầu.

Minami biết Atsuko nghe rõ từng lời mình nói. Tựa má lên cổ Atsuko, cô biết cô gái kia đã tha thứ cho mình. Atsuko không bao giờ nói gì, vì dù có thì lời nói cũng chỉ diễn đạt được một phần mười cảm giác của cô ấy mà thôi. Minami hiểu cô ấy; ánh mắt đó đã nói lên tất cả.

"Atsuko." Cô yêu cái tên này. "Tớ sẽ không làm vậy nữa đâu." Cô cảm nhận ra một cử động nhỏ trên vai mình và nở nụ cười mãn nguyện.

Atsuko thích nghe cái âm thanh tên mình được phát từ cô gái ấy. Cô tin mỗi một lời nói của Minami. Cô tuyệt đối tin tưởng Minami sẽ không bao giờ gây tổn thương cô. Dù cho cô ấy có là một tên ngốc cũng không sao.

"Atsuko." Minami lại tiếp tục ngân nga. "Tớ hiểu rồi." Cô lờ mờ hiểu ra được ý nghĩa câu nói của MInami.

"Minami..."cô thì thầm, một giọt nước lặng lẽ rơi ra nơi khóe mắt.

"Phải," Minami đáp lại, dùng tay dịu dàng xoa nhẹ lưng Atsuko, vẽ lên đó những vòng tròn nhỏ.

"Minami..."Cô không thể ngăn trái tim mình dừng lại; cô không kiêng dè gì cả, Minami cũng thế.

"Phải, Atsuko." Vẫn nụ cười tươi, Minami nhắm đôi mắt ngấn nước của mình lại cùng lúc môi cô thốt lên câu, "Tớ cũng yêu cậu."

* Note: deja-vu là một từ tiếng pháp ý chỉ một sự việc nào đó đang xảy ra mà lại giống như nó đã từng xảy ra trước đó. 


The end.

3 comments:

  1. Trời ơi hôm nay là ngày gì vậy? Đọc fic nào cũng hay và cảm động hết :(( cảm giác này là sao đây?
    Có chút vui nhưng cũng có chút buồn...đoạn cuối làm tui liên tưởng đến phần Making stage tốt nghiệp của Chan. Sau hậu trường vừa gặp nhau họ đã ôm chầm lấy nhau, rất lâu...
    Đau lòng wá r :(( Atsuko ơi... tớ cũng muốn bảo vệ cho cậu nữa...

    ReplyDelete
    Replies
    1. Hãy cứ tưởng tượng như vậy đi cho đời thêm vui :))

      Delete
  2. ko quá mãnh liệt , nhẹ nhàn nhưng rất chân thành. đoạn cuối thì rất cảm động, mình cũng liên tưởng đến khi 2 người đó ôm nhau.chị chan khóc thật nhiều ở kì bầu chọn, khi ở tokyo dome rồi stage tn, nhưng chỉ trên vai taka thôi. Sau ngày đó thì ko thấy chị ấy khóc nữa. Cảnh đó mình thật sự ko thể quên. Tính đến nay cũng gần 2 năm rồi nhưng khi xem lại vẫn rất cảm động.
    Thanks au nhiều

    ReplyDelete