Monday, August 11, 2014

[Oneshot] Forever and Always

Title: Forever and Always
Author: Cheesecake
Pairing: Atsumina
Genre: Sad/Happy/Comedy
Translator: Nhoc Sin 
Source: Nihongogo


'Khi tình yêu kết thúc, liệu tôi vẫn sẽ như cũ chứ?' 

Nhìn ra ngoài cửa sổ trong lúc những giọt mưa văng xả nhẹ nhàng lên tấm kính, tôi tự hỏi ngoài kia có nơi nào để chạy trốn không. 

Nơi nào cũng được, quá lạnh, quá nóng, hoặc khó chịu cũng được... 

'Chỗ nào cũng được,' tôi tự mình thì thầm khi hình phản chiếu của cậu ấy hiện trên tấm cửa kính trong lúc đang dọn dẹp phần còn lại trong căn hộ trống rỗng của chúng tôi. 

Cậu ấy dọn dẹp bằng một tốc độ từ tốn, không chút vôi vàng...nhưng tôi biết rõ không gì có thể níu giữ cậu ấy lại cả...




 =

Bỏ qua ngày kỷ niệm và sinh nhật, có những hôm tôi tự hỏi liệu cậu ấy có còn nhớ tên tôi không. Tôi sẽ không ngạc nhiên đâu nếu cậu ấy có cùng suy nghĩ đó.

Bạn có thể giả vờ quên nói câu "Tớ yêu cậu" trước khi rời khỏi nhà và sau khi quyết định về nhà trong bao nhiêu ngày đây.

'Có lẽ cuối cùng đây là điều tốt nhất,' tôi lại thầm nghĩ lần thứ ngàn. Vui thật. Tôi vẫn không thuyết phục được bản thân về sự thật ấy.

Tôi búng nhẹ tấm kính và nhìn những hạt mưa đang bấu vào đó rơi xuống ngưỡng cửa sổ như những giọt nước mắt dịu dàng của tôi. Ngay cả điều đó cũng siêu thực. Tôi không khóc nhiều lắm...đó chỉ giống như nỗi đau đang thoát ra ngoài bằng lối thoát duy nhất có thể mà thôi.

Ít ra tôi cũng hiểu được đến dường ấy. Có lẽ bên trong có một nguồn cung cấp vô tận. 

 = 

Cậu ấy đánh rơi cái vật mắc tiền nào đó mà cậu ấy định quăng vào trong cái thùng giấy, rồi thở dài cúi xuống nhặt nó lên.

Không rủa xả, không lời nặng nhẹ, không có cả sự phản kháng. Đối với cậu ấy chắc đó cũng là một điều siêu thực. 

Khi cậu ấy đặt vật đó vào trong chiếc thùng giấy, tôi rốt cuộc cũng nhận ra rằng cậu ấy đã dọn dẹp xong xuôi đồ đạc.

Căn hộ của chúng tôi...căn hộ này đã từng chứa tất cả những gì chúng tôi muốn nhưng có cảm giác nó gần như lúc nào cũng trống rỗng. Bây giờ thì nó đã trống rỗng thật rồi.

Cậu ấy đã dọn dẹp xong xuôi kéo theo tất cả những gì tôi từng có sụp đổ vào hư vô. 

 =

Từng giọt nước mắt dịu dàng trở nên mạnh bạo khi vai tôi run lên. 

Chúng tôi cùng nhau bắt đầu, gặp gỡ nhau trong công việc trước giai đoạn trưởng thành...nhưng kết quả lại quá khác nhau...quá xa nhau.

'Có ai sẽ kết hôn cùng mối tình đầu không?,' họ đã từng hỏi chúng tôi câu đó lúc nhỏ. 

'Không bao giờ có kết quả đâu, hai người quá khác nhau.' 

'Nếu hai người cùng làm chung một nghề, cả hai nhất định sẽ bị sự canh tranh đè căng mất." 

'Ai quan tâm đến tình đầu, sự khác biệt, và cạnh tranh chứ?' 

'Phải đấy,' Tôi nói với họ. 

Cậu ấy là tình yêu duy nhất của tôi và giờ đây đã bước nửa bước ra khỏi cánh cửa kia. 

Có phải tôi sai rồi không?

 = 

Vì cậu ấy là mối tình đầu của tôi? 

Vì chúng tôi khác biệt? 

Vì chúng tôi lúc nào cũng cạnh tranh xem ai làm tốt hơn? 

Cạnh tranh giải thưởng, xuất hiện, thành tựu, công nhận, cạnh tranh cái gì chứ? Tôi thậm chí cũng không biết. 

 = 

Có lẽ vì chúng tôi hay cãi nhau về việc nuôi thú cưng vì tôi thích mèo còn cậu ấy thích mấy con chó to bằng con mèo. 

Cuối cùng chúng tôi không có gì cả. 

Không lẽ quan hệ của chúng tôi xoay quanh mấy thứ này sao? Thú cưng và kích cỡ? 

Có điều không ổn ở đây. 

Nhưng tôi vẫn không chắc là gì. Khi bị nước mắt che mờ đi thì rất khó tỉnh táo suy nghĩ. 

 = 

Cậu ấy nói gì đó, chắc là về một chiếc xe tải chở đồ hay đại loại thế. 

Tôi nhìn mấy cái thùng xung quanh. Ừ thì sẽ cần tới một chiếc xe tải đấy. Chứ không có giống cái suy nghĩ ngu ngốc này. 

Những chiếc thùng giấy trông thật nhẹ nếu so với những gì trái tim nặng nề của tôi đang cảm nhận khi đang phải kìm nén. 

Tôi biết ba chữ quan trọng đó có thể cứu lấy tôi nhưng đầu óc tôi lại không nhớ ra nó là gì và trái tim thì lại đang bận khóc. 

Nhìn cậu ấy tháo cái vật kim loại đang nằm trên ngón tay ra, tôi thề rằng có gì đó trong tôi đang tan vỡ khi nhìn cậu ấy tiến đến bên tôi lần cuối cùng trước khi chuẩn bị dang cánh bay xa. 

Có lẽ tất cả trong tôi đã tan vỡ. Linh hồn tôi...tôi không cảm nhận được nó nữa. 

Tôi khuỵa người quỳ gối xuống sàn. 

Là nó. Phải, là nó. 

Chuyện quái gì đang diễn ra vậy? 

Những cảm giác bên trong đang đe dọa xé toạc tôi ra thành từng mảnh nhưng còn cậu ấy lại đang bình tĩnh đứng đó. 

Đau đến nỗi tôi không cảm giác được cái quái gì cả. 

Đây là kinh nghiệm gần kề cái chết của tôi...tôi chắc chắn mình sắp sửa trải qua cái chết thật sự trong vài giây tới khi những ảnh tượng tấn công tới tấp đôi mắt của mình. 

Bắp cải, thủy thủ mặt trăng, đầu gối xương xẩu, karaoke, 48, tập luyện, biểu diễn, stages, bạn bè cậu ấy, bạn bè của tôi, gia đình chúng tôi, nụ hôn đầu tiên, tốt nghiệp, lời cầu hôn, lễ cưới, lời thề nguyện...

Cậu ấy giật đầu về phía tôi, đôi mắt đỏ rực, thảng thốt. 

Chính tôi cũng thảng thốt. 

Tôi biết có gì đó vừa thoát ra từ cửa miệng mình. Tôi nghe được chính giọng nói của mình. 

Chúng tôi chớp mắt nhìn nhau tự hỏi tôi vừa nói gì. 

Tôi vẫn ngồi khuỵa trên sàn nhà còn cậu ấy đứng trước mặt tôi. 

Tôi vừa nói gì? Tôi vừa nói gì thế? 

Tôi nhìn xuống, thật lòng hy vọng tìm thấy câu trả lời trên sàn nhà nhưng đôi mắt tôi không bao giờ chạm đến vì chiếc nhẫn đã chiếm lấy tầm nhìn. 

Chiếc nhẫn của cô ấy...chiếc nhẫn của tôi đang nằm trong lòng bàn tay tôi. 

Tôi khó khăn nuốt ngược vào trong, tự hỏi tôi đã nhìn nó chằm chằm trong bao lâu rồi. 

Xin hãy cho cô ấy vẫn đứng đó khi tôi ngẩng đầu lên, tôi cầu xin tất cả những quyền năng trong vũ trụ này.

Xin hãy để cậu ấy vẫn đứng đó. 
Tôi ngẩng đầu lên và cậu ấy vẫn đứng đó. Nhìn xuống tôi, cậu ấy đang chờ đơi cái điều mà tôi phải nói. 

Cả hai chúng tôi đang chờ đơi... 

 = 

Cậu ấy đang khóc. Tôi luôn phân biệt được nước mắt của cậu ấy là thật hay giả vì khi là thật tôi cũng thấy đau. 

Tôi cảm giác có nhiều nhát dao đâm vào ngực khi nhìn thấy từng giọt nước lăn xuống đôi gò má xinh đẹp ấy.  
Tôi bấu chặt hai chiếc nhẫn đến nỗi tưởng rằng khi mở mắt ra tôi sẽ thấy lòng bàn tay đầy máu. 

Tôi nâng nó lên tầm ánh sáng để nó tỏa ra tất cả sự chói lóa ấy. Tỏa sáng, tráng lệ, và tự tin trong sự bất tử ấy. 

Tôi nhìn nó gần hơn và cảm giác ra những chữ khắc trên đó chạm vào ngón cái. 

Những chữ cái hợp thành một câu nói mà những cái khác đều quên nhưng giọng nói tôi lại nhớ, tôi đúng là sinh ra để làm ca sĩ và khi tôi nhìn vào mắt cậu ấy, tôi nhớ ra rằng tôi cũng được sinh ra để yêu cậu ấy. 

Cuối cùng, tôi đẩy chiếc nhẫn về phía cậu ấy lần nữa và nhìn vào đôi mắt đó lần đầu tiên sau nhiều năm mà không cần quan tâm ai sẽ là kẻ thắng cuộc trong cuộc đấu nhãn lực. 

Cậu ấy chầm chậm giơ tay ra, trầm lặng hỏi tôi. 

Và tôi đã đưa cậu ấy câu trả lời. "Tớ sẽ yêu cậu, vĩnh viễn và mãi mãi." 

Rồi cậu ấy đưa chiếc nhẫn của cậu ấy cho tôi khi ngồi sụp xuống bên cạnh, đôi tay ôm chầm quanh cổ tôi. 

 = 

Tôi nhìn xung quanh, không còn gì sót lại trong căn hộ trống rỗng của chúng tôi cả. 

Tôi biết rằng giờ đây nó nên như vậy. 

Chúng tôi có thể bắt đầu từ đây, dù già đến đâu tôi cho rằng chúng tôi đều có thể bắt đầu lại. 

Ôm cậu ấy trong vòng tay tất cả những gì tôi có thể nghĩ đến chính là nơi này. 

Tất cả đã biến mất...nhưng cậu ấy đang nằm trong vòng tay tôi biết rõ rằng tôi sẽ không bao giờ để cậu ấy vuột mất...đây là thứ nhiều nhất tôi từng có. 

 
The End 









Bonus: 

Hai bóng người - trốn nãy giờ đằng sau cây sào mà không bị phát hiện - đang đi dọc hành lang. 

"Ơn trời hai đứa ấy đã giảng hòa,"Haruna nói, "Hai đứa đó lúc nào cũng khiến chúng ta nhức đầu vì cảm xúc lẫn tình yêu nồng nàn của tụi nó, sao không chịu ngồi xuống mà giải quyết đi chứ?" 

"Phải rồi phải rồi, chỉ vì chị hạnh phúc khi được về nhà với Yuko mỗi ngày đấy mà." Miichan đáp trả, thè lưỡi ra chọc ghẹo. "Mấy người hưởng tuần trăng mật đến mấy năm rồi đấy biết không hả! Làm em muốn mửa này." 

"Chị xem đó là thời gian đền bù sau nhiều năm chơi trò rượt bắt "chị đẹp chị có quyền" đấy chứ. 

 Miichan đảo mắt lia lịa. 

"Ai mà biết được chỉ cần một chai rượu mạnh để chấm dứt cái trò vô duyên đó chứ," Miichan nói khi cả ba tiến đến chỗ chung cư có sẵn mấy cô gái trẻ đẹp khác ngồi đó hồi hộp chờ đợi. 

"Tụi tui ngồi đây chờ đợi áp lực cỡ nào mà mấy người tới đây vui sướng cười giỡn vậy hả?" Sayaka hỏi khi cô đứng lên đón họ. 

"Mou đừng có dữ với Harunyan của em chớ," cô gái tươi cười kế bên lên tiếng. 

Sayaka cười đầu hàng trước khi quay lại cái hội đang ngồi tụ tập kia. 

Takamina đang bận rộn với Atsuko trên lầu nên cô là thủ lĩnh tạm thời của mấy cô gái kia. 

"Kỳ tích làm sao, thì ra chỉ là báo động giả," cô nói khiến tất cả mọi người thờ phào nhẹ nhõm. 

À khoan...gần như tất cả thôi.

"Cái gì?! Sao không ai nói cho tui biết trước khi tui xà nẹo với không biết bao nhiêu là người để dựng lên cái màn phong tỏa xe chở hàng vừa bự vừa ấn tượng đó xung quanh cả khu này vậy hả?!," Tomochin hất giọng hỏi. "Chúng ta đã phong ấn toàn khu này luôn đó!" 

Kasai ngồi kế bên cố gắng hạ hỏa cô nàng kia. "Cậu ấy lo lắng lắm, khóc suốt cả đêm qua đấy," cô giải thích. "Đừng nói cho họ biết Tomomi," Tomochin dịu dàng đáp lại trước khi ném một ánh nhìn giận dữ sang mấy tên kia. "Mấy người tốt nhất là biến mất khỏi đây trước khi tui quay lại vì tui thề là tui sẽ trở lại đây cùng mấy trái banh chọi và tui sẽ không e sợ mà ném MẠNH vào tất cả mấy người đâu đó!"

4 comments:

  1. "Có lẽ vì chúng tôi hay cãi nhau về việc nuôi thú cưng vì tôi thích mèo còn cậu ấy thích mấy con chó to bằng con mèo." cảm xúc đang tụt tự nhiên đọc câu này thấy mắc cười ghê :v

    Cơ mà fic này đọc hơi loạn tí, k biết là OPV của Taka hay Acchan nữa @w@"
    Thím trans phần nội tâm nhân vật hay lắm đó. Tiếp tục cố gắng nha =^_^=

    ReplyDelete
    Replies
    1. Phần OPV là Taka đó, vì cái khúc "Tôi sinh ra để làm ca sĩ ấy", Acchan muốn làm diễn viên mà

      Delete
  2. năng suất làm việc thật là siêu cường, khâm phục thím ghê. Trans rất tuyệt.
    đọc đến đoạn cuối mình ko nhịn dc cười.tomochin thật là. nhưng phải nói là tài chọi banh của chị chin là số 1 rồi. nghỉ lại phát sợ chuẫn và chính xác mới ghê.
    thanks au nhiều.tiếp tục cố gắng.
    muốn hun au 1 cái nhưng sợ au chạy mình ko có fic đọc thì mình lại khổ

    ReplyDelete
    Replies
    1. Muốn like cmt của bạn lắm mà ko có chữ like ở đây.

      Delete