Sunday, August 17, 2014

[Oneshot] "Just Joking" is serious business

Original title: "Just joking" is serious business
Tạm Dịch: "Đùa thôi" là chuyện nghiêm trọng
Author: Cheesecake
Pairing: Atsumina
Genre: Fluffy/Comedy
Translator: Nhoc Sin
Source:Nihongogo

Tôi yêu âm nhạc. Mỗi lần ngồi cạnh Acchan nghe nhạc tôi đều cảm thấy một cảm giác lạ lẫm bao trùm. Rất khó giải thích...có thể là vì tông nhạc, giai điệu hoặc là tiếng bass...dù là gì đi nữa, mỗi khi ngồi bên cạnh cậu ấy, trong giây phút này...tôi đều cảm thấy bình yên.

Tôi nhìn sang xem Atsuko có phải đang có cùng cảm giác hay không. Không. Vẫn như mọi khi, cậu ấy đang mê mẩn vùi mặt vào bàn phím như một tên cuồng. Cậu ấy chắc là rất thích viết blog nhỉ. Có lẽ tôi nên cho cậu ấy nghe bản nhạc tôi đang nghe để bình tâm lại.

Ai nấy lâu lâu cũng nên tĩnh tâm xả hơi một chút mà. 





=== ===

"Đổi nhé," Takamina vừa nói vừa đưa cho Atsuko cái Ipod rồi ngồi đợi mãi mà không thấy ai kia đổi lại. 

"À thôi đi..." Atsuko trả lời, giọng nói mang chút khẩn trương khi lỡ tay làm rớt  chiếc máy. "Tớ...ừm...không phải...."

"Hả? Của cậu bị gì à? Bị hư rồi?," Takamina vừa hỏi vừa nhanh chóng cuối xuống nhặt lên.

Thay vì đáp trả Atsuko cố giật lại chiếc máy nghe nhạc.

Tuy nhiên đã muộn vì Takamina đã đút dây phone của cô ấy vào lỗ cắm và ngồi đợi tiếng nhạc vang lên.

"Cái quái gì thế này?," cô lên tiếng khi không nghe ra được cái gì ngoại trừ mấy dấu chấm hỏi to đùng trong đầu.

Cặm cụi kiểm tra lại xem xem có phải âm thanh bị vặn nhỏ hay dây phone không ăn không, cô nhíu mày khi cuối cùng phát hiện ra được vấn đề...

"Cái này có mở đâu," cô nói, "Không có pin mà."

"Ừ..phải ," Atsuko ngượng ngùng trả lời. "Tối qua tớ quên charge pin."

"Vậy nãy giờ cậu không phải đang nghe nhạc hả?," Takamina vừa hỏi vừa tiếp tục nhấn nút play để chắc chắn là suy đoán của cô ấy không sai.

"À...cũng không hẳn," Atsuko thừa nhận khiến Takamina quay đầu lại nhìn cô ấy chăm chăm.

"Nhưng cậu có đeo dây phone mà."

"Đúng là có."

"Rồi lúc tớ bảo "Tớ thích bài này" cậu nói "tớ cũng thích."

"Phải."

"Atsuko nãy giờ cậu đang nghe cái khỉ gì vậy?"

"...tiếng thở của cậu."

"Hả?"

Ngay lúc đó bản năng diễn xuất của cô nàng cao hơn kia trỗi dậy, cô nở một nụ cười tươi rói với Takamina.

"Tớ đùa thôi!"

=== ===

Ngày hôm sau...

Takamina bực bội kể lại câu chuyện đó cho hai cái tên bạn mà ngay cả giả bộ gật đầu đồng tình cũng không thèm gật một cái cho cô nhờ. 

"Cậu ấy nói "tớ đùa thôi" đấy! Cái quái gì thế không biết? Tớ muốn ký vô đầu cậu ấy bằng cái giọng cười đáng yêu và đôi lông mày rung rinh đó ghê."

"Tớ muốn ký đầu cậu thì có," Miichan nói tỉnh như sáo tuy vẫn mang nụ cười trên mặt.

Haruna gật đầu.

"Em biết không Takamina, khoa học đã chứng minh rằng khi con người nói "Đùa thôi," họ làm vậy cốt để trốn tránh giải quyết hậu quả của những điều họ nói. Họ sợ không biết phản ứng của người khác và câu trả lời của một số người như thế nào nên đành phải nói "đùa thôi" để tự bảo vệ bản thân."

Haruna thông minh đột xuất khiến hai tên kia không khỏi nhìn chăm chăm.

"Sao thế chị không có ngu đâu nha! Có bao giờ thấy chị thi kiểm tra mà bị điểm kém chưa hả? Hai đứa thấy chị có giống Yagami không?"

"Coi như chị đúng," Takamina nói cố trấn tĩnh cô nàng kia. 

Tuy nhiên về phần Miichan thì - khỏi nói cũng biết - không hề có ý trấn tĩnh.

"Chị tự chế ra hả?," cô ấy hỏi

"Không nhớ nữa," Haruna nhún vai trả lời.

"Nhưng em thích nên tuyên bố đó là sự thật," Miichan gật gù nói. "Cậu nghe rồi đó Takamina, "đùa thôi" thời nay có nghĩa là "Tớ nói thật đấy, chỉ là không muốn hù cậu sợ thôi." Vì là thật nên bây giờ cậu mau đi giải quyết lẹ đi!"

"Vậy nghĩa là sao? Giải quyết là giải quyết làm sao?"

"Để tụi tớ chỉ cho xem," Miichan bắt đầu. "Haruna, làm phiền chị," cô ấy vừa nói vừa trưng bộ mặt cà rỡn ra. "Chị đóng vai Acchan."

"A hèm...Minami...tớ...tớ thích lắng nghe tiếng thở của cậu. Đùa thôi!," Haruna vừa nói vừa cô gắng trưng ra bộ mặt ấn tượng nhất có thể.

"Cái quái gì vậy Atsuko cậu phiền quá nha," Miichan cố ý nhấn giọng xuông tông trầm thấp. "Tớ ký đầu cậu bằng cái nụ cười dễ thương đến phiền toái mà tớ muốn nhìn thấy khi thức dậy mỗi buổi sáng đó bây giờ. Đùa thôi."

"Cậu lôi đâu ra cái giọng nam tính đó thế? Đó đâu phải giọng tớ!"

"Ôi Minami, cậu biết tớ làm thế chỉ vì tớ yêu cậu và muốn kết hôn cùng cậu như tớ đã nói cho cả thiên hạ biết trên blog đấy thôi!"

Miichan nhe răng cười và quyết định chơi luôn vai Atsuko từ câu đó trở đi cho vui. 

"Mà cái blog đó lại đầy ẩn ý về Atsumina nhưng cậu không bao giờ đọc và điều đó khiến cảm thấy tớ hơi bị tổn thương nên tớ phải ôm cái áo chuối của cậu đi ngủ mỗi tối. Đùa thôi!," cô nói

"kissy face, kissy face, đùa thôi!," Cô và Haruna đồng thanh nói.

"Hai người không hài hước chút nào," Takamina vừa nói vừa đứng lên lặng lẽ rời khỏi phòng.

"Thôi nào...Takamina! Á em ấy giận rồi," Haruna vừa nói vừa ráng gọi với theo đứa em gái ấy.

Miichan ngược lại chỉ nhún vai.

"Không sao đâu, cậu ấy chắc chắn đang suy nghĩ về nó và chị biết điều đó có nghĩa gì không? Chúng ta sẽ nhận được hàng đống lời cảm ơn."

"Ờ em nói đúng, chị thích làm một người bạn tốt vui nhộn lắm."

=== === 

Trưa hôm đó, Takamina phát hiện mình đang gặp phải trường hợp nghe ipod tương tự.

Diễn biến thì lại khác nhiều so với hôm trước. Tuy Takamina vẫn cảm giác được cái không khí bình yên dễ chịu cô thường thấy mỗi khi ngồi nghe nhạc cạnh Acchan, nhưng hôm đó...máy nghe nhạc của cô không mở và những gì cô nghe thấy toàn là tiếng thở dịu dàng.

"Sao cái thế giới của mình có cảm giác sai trái khi lời nói của hai tên kia xem ra là đúng thế này," Takamina nghĩ , "Không lẽ cái áo chuối của mình ở chỗ đó thật sao?"

Bực bội khi một lần nữa lời nói của Minegishi Minami và Kojima Haruna đem lại những suy nghĩ kỳ quặc và hỗn loạn lơ lửng trong đầu cô, Takamina liếc trộm sang người đối tác xinh đẹp của mình.

Atsuko đang đeo dây phone nhưng vẫn đang chơi với cái phone như thường lệ.

Quyết tâm đi xác nhận rằng lời nói của hai tên bạn kia là tầm xàm và tuyệt đối chỉ là xàm một lần cho xong, Takamina lại tiến đến lấy ipod của Atsuko.

"Muốn đổi không?," cô hỏi mặc dù tay đã chạm vào nó.

"À..khoan để tớ đổi bài hát đã...," Atsuko nói nhưng một lần nữa lại không giữ được cái ipod của mình.

"...lại không có pin ư?," Takamina nói như thể để chính tai cô nghe cái sự thật đó.

Cô nhíu mày. Sao sự thật lại nghe giống như hai cái kẻ cà rỡn của NO3b kia nói quá vậy. 

Trong khi đó Atsuko liên tục thở dài, cô muốn tư đánh mình một cái vì phạm cùng một sai lầm lần thứ hai.

Cô không biết rằng đối tượng của sự bức rức đó đang nhìn thẳng vào cô, nhìn thẳng vào một Atsuko vốn dễ bị tổn thương.

Vài giây sau biểu hiện buồn rầu của cô chuyển sang ngạc nhiên khi cô cảm nhận được dây phone của Takamina được gắn vào tai mình.

"Cùng nghe cái tớ đang nghe nhé," Takamina nhẹ nhàng bảo.

Atsuko chớp mắt không nghe được cái gì cho đến khi Takamina rút dây phone ra và thay thế nó bằng một cậu thì thầm.

"Nhắm mắt lại...và hít thở."

Atsuko làm y như thế, ngồi lắng nghe hơi thở nhẹ nhàng của mình hòa tan vào Takamina để tất cả sự căng thẳng được xoa dịu đi.

Takamina đặt một chiếc hộp nhỏ vào tay cô, khiến cô nàng cao hơn càng hoảng hồn khi đôi mắt to tròn cảnh báo đột ngột nhìn thấy cái vật mình đang cầm.

Atsuko mở hộp bằng một tốc độ chưa bao giờ chậm hơn chỉ để thấy trong đó trống không. Dĩ nhiên điều này khiến cô cho rằng Takamina cố ý dựng lên màn kịch nghiêm túc này để trả đũa lại vụ hôm trước.

Cô nàng kia trong khi đó đã tháo dây phone ra khỏi tai và đang thờ ơ đùa nghịch với chiếc phone của mình.

Atsuko ngồi đó đợi một lời giải thích không bao giờ đến.

Không kiềm chế được cảm xúc nữa khi sự ngạc nhiên lại biến thành bực bội rồi sau đó lại một chút tổn thương, cô nhíu mày nhìn người con gái bên cạnh.

"Một trò đùa ư?," cô suy nghĩ trong đầu, định trả đũa bằng cách ít nhất đánh một hai cái lên tay Takamina khi cô ấy đột nhiên đung đưa chiếc điện thoại trước mặt cô.

"Tớ biết cậu thích viết blog nhưng đôi lúc cũng nên ghé thăm blog người khác một chút.."

Nói xong câu đó Takamina đứng lên rời khỏi sau khi ném cho Acchan nụ cười cuối cùng.

Vài giây sau khi đã hoàn hồn lại Atsuko ba chân bốn cẳng chạy đến mở blog của Takamina lên xem, cô muốn biết có gì quan trọng đến nỗi khiến cô gái bình thường thẳng thắn kia lại trở nên bí ẩn hơn bao giờ hết.

Tin nhắn Atsuko nhìn thấy trên blog khiến cô há môi thở gấp, mắt mở to kinh ngạc, chân đập mạnh vào sàn nhà rồi vụt chạy ra ngoài bằng một sức lực và tốc độ mà cô chưa từng đòi hỏi trước đó.

Đến lúc cậu ấy chọn không đùa nữa, tôi nhất định sẽ khiến cậu ấy hạnh phúc mãi mãi. <3 *kiss*

Cuối cùng thì...trên thế gian này, xem ra đúng là không có gì ngoài nghiêm túc...


END

2 comments:

  1. "Em biết không Takamina, khoa học đã chứng minh rằng khi con người nói "Đùa thôi," họ làm vậy cốt để trốn tránh giải quyết hậu quả của những điều họ nói. Họ sợ không biết phản ứng của người khác và câu trả lời của một số người như thế nào nên đành phải nói "đùa thôi" để tự bảo vệ bản thân." Câu này hay nà, tui sẽ nhớ =^_^=
    Nyanmii phối hợp ăn ý wá nhẻ :))

    ReplyDelete
  2. 2 người ngồi cạnh nhau nghe nhạc nhưng thật sự là lắng nghe nhịp thở của người kia. tuyệt vời

    ReplyDelete