Sunday, August 31, 2014

[Oneshot] Love over Coffee [Part 1 of 2]

Original Title: Love Over Coffee
Author: Japanime
Genre: Romance
Pairing: Atsumina, Kojiyuu xẹt qua
Translator: Nhoc Sin
Source: japanime

Cái này chia ra 2 part, còn link trên tác giả đã private blog rồi nên đưa để biết thôi chứ vô cũng ko đọc được.


Tình yêu sét đánh. Hoa hồng kèm theo cả ga lông nước hoa trong ngày hẹn hò đầu tiên. Một hợp chocolate mắc tiền và một chú gấu teddy bự chảng đến nỗi phải đem buộc trên nóc xe vì chả còn chỗ nào chứa nổi. Những trái dâu ngâm chocolate cùng rượu nho trong một buổi ăn tối đèn cầy lãng mạn. Những buổi đạp xe dã ngoại ngoài công viên. Buổi hẹn hò trên mặt hồ trong những giai điệu đầy nhựa sống được đánh ra từ một người tài năng được mướn về hoặc tự thân thử sức để tăng thêm phần khả ái. Chi ra khoảng tiền tiết kiệm cả đời để cầu hôn trên một tấm billboard cho cả thế giới thấy sự đam mê của bạn ảo diệu thế nảo...vân vân và mây mây.

Đó chỉ là một vài điều tôi bị buộc phải chứng kiến trên đường đến nơi làm việc. 

Cái ngày lễ này mỗi năm chỉ có một lần vậy mà mọi người lại xem nó như là ngày chúa ra đời thứ hai vậy.

Tôi cười khẩy được rồi chứ?




Tiếc thay, hay với tôi là may mắn thì đúng hơn, là tôi không thuộc loại người hứng thú vào mấy thứ đó. Tôi cũng không có cửa để tham gia những buổi lễ hội như thế. Chốt lại một câu tôi là một kẻ độc thân. Nhưng đối với những kẻ độc thân trên thế giới thì ngày hôm nay như một lời chế giễu vào mặt.

Dường như cả thế giới xung quanh tôi đang biến diện trong cái ngày mỗi năm chỉ có một lần này, tôi đang bị bao quanh bởi đủ các màu đỏ, trắng, hồng các loại có thể. Tuy tôi không chối là mình cũng thích cái màu cuối cùng...một ít thôi, dĩ nhiên rồi.

Tôi siết chặt chiếc áo khoác Burberry đen vào người khi một cơn gió nhẹ thổi qua. Bộ đồng phục pha cà phê đồng màu được ủi phăng phiêu nằm bên dưới chiếc áo.Thế giới và tôi như hai cực đối nghịch nhau, ít nhất là thế. 

"Lãng mạn hơn đi, Takamina," bạn tôi bảo, "Nếu cậu cứ tiếp tục như vậy thì cuối cùng sẽ biến thành một bà già cô đơn sống một mình với không biết là bao nhiêu con mèo đấy."

Nếu tôi đã sống sót được đến 20 năm mà không cần đến sự hiện diện của người tri âm định mệnh đó, thì hà cớ gì tôi lại không thể đi hết quãng đời còn lại mà không có "anh ta" hay "cô ta" nằm bên giữ ấm một nửa chiếc giường của tôi chứ? Hơn nữa tôi chỉ nuôi có một con mèo và nó chỉ to bằng cái nắm đấm tay của tôi. Mấy người đó đúng là cường điệu quá mức.

Mà hễ vừa nói đến đây thì y như rằng bạn tôi sẽ bắt bẻ lại, "Tụi tớ chỉ muốn giúp cậu thôi mà - blah blah blah..."

Vâng, cám ơn mọi người, nhưng tôi tự lo liệu được mà. Tuy rất "biết ơn" nhưng tôi lại không thể trách họ cố sức biến tôi trở lại tôi của ngày xưa. Hồi trước rõ ràng tôi có phải lúc nào cũng vậy đâu. Mà vậy thì càng phiền toái; vì tôi còn không nhớ nổi từ lúc nào mình bắt đầu biến thành một tên phá đám tình yêu, và nhất là trong cái ngày này nữa. 

Vả lại, một mình tôi quản lý cửa tiệm cà phê này rất ổn và hiện tại thì đó là điều quan trọng nhất.

Không may cho tôi, trong những dịp ôi-thật-là-vui-quá như thế này, nếu muốn việc kinh doanh bắt kịp với người ta thì tôi cũng cần phải hy sinh một tí lòng tự trọng và ra dáng cho giống vậy.

Việc trang trí cửa tiệm sẽ không suôn sẻ như thế nếu tôi không mướn người giúp. 

Tuy đôi lúc tôi lại hối hận mướn họ vì bất cứ người nào đặt chân vào bên trong cái cửa tiệm bé nhỏ của tôi sẽ lập tức biến thành khán thính giả bất đắt dĩ cho câu chuyện tình yêu của họ, bao gồm cả tôi.

Sau khi quẹo qua góc đường cuối cùng tôi đã có thể nhìn thấy cửa tiệm của mình cách đó một quãng. Cửa chính và các ô cửa sổ được sơn màu xanh đêm, vẫn còn mang nét ban sơ trong cái độ tuổi của nó. Và tôi biết cái cặp đôi đó đang làm việc siêng năng vì không giống với cái sự yên tĩnh tôi thường cảm nhận ra mỗi khi đến gần, lần này cái phát xạ ra là cơn ác mộng khủng khiếp nhất đời tôi. Từ những trái tim đỏ và hồng được dán lên cửa sổ đến chiếc bảng hiệu vừa được trang trí mới lại và tấm trải bàn..chưa kể đến... cái đang treo trên cửa ra vào có phải là cây tầm gửi không thế? Ngay kế đó là một cái chuông nhỏ bằng đồng.

"Thật là hơi..." Lạc loài? Lạc mùa? Tôi tự lắc đầu.

Bên ngoài mà đã vậy thì cái đang đợi bên trong càng khiến tôi khiếp sợ hơn.

ღ.ღ.ღ

"Nyan Nyan, đưa tớ thêm một cái đinh ghim đi?" Yuko chìa lòng bàn tay ra sau trong khi tay kia đang ấn phần đuôi của miếng dải băng cố định lên bức tường ngay phía trên cửa ra vào. Mấy ngón chân cái đang kiểng trên ghế để giữ thăng bằng. 

"Tự đi mà lấy, bên tớ cũng đang bận lắm." Giọng nói của một mỹ nhân tóc dài vọng ra đáp trả từ căn phòng phía sau, cô đang dọn dẹp những hộp đồ đựng vật trang trí còn thừa lại. 

"Đừng có thử thách tôi nhé quý cô, mất cả tỷ năm để đính miếng băng này ngay chính giữa đấy. Không giúp đươc bà xã của cô một tí à? Takamina phân công cho cậu phần trang trí bàn ghế thay vì việc này trong khi cậu rõ là cao hơn và đủ sức hơn đã đủ lắm rồi đấy."

"Cậu đang trả treo với tớ đấy à?" Haruna nói vọng ra, từng chữ như muốn cắn phập lại. 


Yuko nuốt nước bọt đầu hàng, có cãi tiếp với tình yêu cả đời của cô ấy vì cái chuyện cỏn con này cũng không có ích lợi gì. Vì việc này mà họ đã hoãn lại tuần trăng mật của mình nên còn lâu Yuko mới chịu nhận lãnh "cơn thịnh nộ" của người yêu cô ngay trước ngày khởi hành. "Không đâu bà xã, tớ nào dám," câu nói mật ngọt chết ruồi lập tức chế ngự được ngay mùi ớt cay kia. Cô thở dài nhìn sang chiếc hộp đựng đinh ghim nhỏ đặt trên cái bàn phía dưới; nơi có vài vật nhỏ sắc nhọn đang nằm vô định chung quanh.

Vừa kiên quyết vừa cứng đầu không cam tâm để cho dải băng hoàn hảo của mình rớt xuống, cô một tay vịn chặt lên tường còn chân trái nhướn qua khoảng một inch, để mặc chiếc giày đỏ hời hợt trượt xuống sàn nhà, mũi chân của cô sượt phớt qua một cái đinh ghim. Nhưng không thành vấn đề, sức mạnh của ngón chân đối diện đứng về phe cô mà.  

"Thêm một chút...xíu nữa..." Cô cảm giác đươc chân kia của mình đang mất thăng bằng, chiếc ghế bên dưới đang chao qua đảo lại. Từng giọt mồ hôi lấm tấm cho thấy cô đã làm việc vất vả thế nào trong một tiếng qua.

Leng keng...
Một Inch...
Nửa inch...
Một centimet...
Leng keng...

Ngay lúc cô vừa kẹp được cây đinh ghim giữa ngón chân cái và chân trỏ thì cửa tiệm mở cửa đón chào vị chủ nhân nhỏ nhắn của nó trở về.

Sức tác động của cánh cửa đã đẩy bay Yuko ra phía sau khi cô đang cố dùng tay bám víu bất cứ cái gì có thể...trong trường hợp của Yuko mà nói thì cái vật bám víu đó có hình dài, màu hồng, và trông như một tờ giấy.

Cô giựt mạnh nó.

Và giống như các quân cờ domino, mỗi một cái đinh ghim trong vòng bán kính 90 độ trong phòng đổ sập xuống, làm bung hết mấy dải lụa dài 5 mét trước khi tên thủ phạm té nhào xuống kèm theo một tiếng "BỊCH" lớn.

Haruna từ căn phòng phía sau hối hả chạy ra đúng lúc nhìn thấy bà xã cô đang nằm xóng xoài trên sàn.

Cô gái tóc ngang vai thở hổn hển vào phần tóc mái rối tung trong lúc ngồi phịch giữa một đống công sức của mình. 

Mắt cô đảo từ dưới lên và khóa chặt vào tên phủ phạm kia. "Taka...hashi.." Tiếng nghiến răng ken két vang dần lên.

Tay phải của Takamina còn đang nắm chặt nắm cửa, nắm tay cô co giật nhẹ một cái. "Thôi chết..."

Cô gái sóc nâu cười toe toét.

Không xong rồi. 

ღ.ღ.ღ

"Yuko...chị nói lại lần nữa coi..."Takamina cằn nhằn. "TẠI SAO EM PHẢI MẶC CÁI NÀY HẢ?"

"Vì có em là mặc vừa thôi. Đơn đặt hàng có vấn đề nên họ đã gửi lộn cho chúng ta kích cỡ trẻ em. Giờ trả lại thì quá muộn rồi mà họ thì không chịu hồi tiền lại.."

"Vậy sao chị không tự nhét mình vô cái đống này hả?"

"Nhét chung với "mấy đứa bé" này à?" Yuko vuốt ve ngực mình chứng minh luận điểm của cô. "Không đời nào, nó sẽ bị rách thẳng ngay giữa xuống phía dưới nhanh như lúc chị trúng tiếng sét của người chị họ quyến rũ của em trong cái giây phút em mắc phải một sai lầm nghiêm trọng đólà giới thiệu chúng tôi với nhau. Hơn nữa, "cô nhéo má Takamina, "Em còn đáng yêu hơn em nghĩ đấy bà chủ."

Takamina hất tay Yuko ra, "Chị có gan gọi em là bà chủ nhưng em lại không cảm thấy mình giống bà chủ chút nào. Không phải em nên là kẻ đứng đằng sau quầy pha cà phê sao? Để em nhắc lại nếu chị lỡ quên, đây là cửa tiệm của em đấy. Chỉ vì chị là chị dâu họ của em không có nghĩa là quyền hạng của chị ở chỗ này cũng bằng em." 

"Nhảm nhí, đừng lo. Haruna và chị sẽ lo liệu mọi chuyện. Em chỉ cần bước ra ngoài thu hút khách hàng là đươc. Ly cà phê này không biết tự nó uống đâu." Yuko đẩy Takamina ra ngoài cửa lại khi cô vừa bước chân vào. 

Làm như cái mục đích duy nhất của hôm nay vẫn chưa đủ hay sao ấy, để bồi thường cho việc Yuko phải trang trí lại trong tình trạng bị ê mông, Takamina đã bị tước lấy bộ đồng phục pha cà phê đang mặc trên người và bị nhét vào bộ trang phục gấu bự chảng nhưng lại vừa khích với thân người của cô.

Bộ lông gấu màu hồng mịn với phần bụng, lỗ tai, và móng vuốt được bao phủ bằng màu trắng thiên đường. Hai trái tim đỏ chói nằm đối diện nhau trên má càng khiến Takamina cảm thấy ghê tởm bộ đồ . Một cái nơ lớn cuốn mình vào giữa hai cái lỗ tai tròn vo trên đầu. Giờ chỉ cần khâu thêm vài họa tiết lòe loẹt lên bụng là dám cô bị nhìn nhầm thành một Chú Gấu Chăm Non lắm. 

Đối với những người qua đường cô đúng là dễ thương như một cái khuy cài nút. Những người lớn dắt theo con nít tiến tới từ phía sau, hy vọng chụp được một tấm hình lưu niệm với linh vật của tiệm cà phê, thâm chí nhiều khi còn ôm ấp được vài cái không chừng. Nhưng khi chú gấu quay lại thì họ lại bị đón chào bằng một bộ mặt vô hồn còn lời thoại thì rõ ràng là có kịch bản sẵn. 

"Xin mời. Xin bước vào hâm nóng trái tim bằng cà phê và thỏa mãn cơn ghiền đồ ngọt của các bạn các loại bánh ngọt của chúng tôi. Tình nhân sẽ đươc mua 1 giảm giá 1 và trẻ con được miễn phí." Giọng nói đều đều và mặt thì không chút nụ cười. 

Đứa bé gái nhỏ vừa hào hứng nắm lấy cái đuôi múp míp của Takamina vài giây trước bây giờ rõ ràng đã chau mày lại, bắt dầu lùi ra sau và trốn đằng sau ba mẹ cô bé trong khi hai vị phụ huynh đang bận tâm xem xét các món đặc biệt của cửa tiệm đươc dán trên bảng hiệu xếp bên ngoài.

Takamina đứng đó tự hỏi cô đã làm gì sai. Tuy trong lòng bắt đầu lo lắng chắc mình đã làm sai việc gì rồi, biểu cảm của cô vẫn không thay đổi. Ánh mắt cô tia xuống con bé kia càng lâu bao nhiêu thì con bé càng bắt đầu thấy cô đáng sợ bấy nhiêu. Không ai đang đứng gần đó ngạc nhiên khi bé gái kia bắt đầu rươm rướm nước mắt vì sợ hãi. 

Takamina ngập ngừng tiến tới một bước, mang sẵn tâm trạng chịu đòn vì lỗi cô đã gây nên và nhất quyết làm đứa bé vui lên bằng bất cứ giá nào. Nhưng trước khi cô kịp ra tay thì đã có người khác xen vào. 

"Nào, nào. Không sao đâu." Cô gái lạ xoa dịu bé gái nhỏ và lấy ra một miếng chocolate từ chiếc ví của cô. "Chị Gấu chỉ mắc cỡ thôi. Xem này, hồi nãy chị ấy vừa đưa cho chị cái này và bảo chị đưa cho em vì chị ấy sợ không có can đảm.

Bé gái nhỏ chùi nước mắt và nhìn sang Takamina, rồi đến thanh kẹo chocolate, rồi đến cô gái lạ mỉm cười đang ngồi xổm trước mặt trước khi nhận lấy thanh kẹo được gói gọn gàng. Trẻ em thật hồn nhiên, cái gì cũng tin. 

Cô bé bỏ viên kẹo tròn tròn vào miệng. 

"Ngon không?" Cô gái lạ hỏi

"Ngọt quá!" Cô bé thốt lên vui vẻ, đôi mắt lấp lánh.

"Hana, lại đây. Chúng ta đi nào." Cặp vợ chồng ban nãy gọi cô con gái của họ lại.

Cô bé gật đầu chạy đến nắm tay mẹ mình nhưng ngừng lại nửa chừng và quay đầu lại. Cô bé đi một mạch đến chỗ Takamina và khác với cái chau mày ban nãy, cô bé mỉm cười nhìn vào khuôn mặt ngạc nhiên của Takamina và ôm chặt cô ấy.

Takamina nhìn lên bắt gặp cô gái lạ đang ra hiệu cho cô đừng có đứng đó như một tên ngốc mà hãy đáp trả cái ôm của bé gái ấy đi. Làm như thế đã khiến cô bé cuối cùng chịu buông ra và nhảy chân sáo về lại bên ba mẹ rồi vẫy tay chào. "Cám ơn chị! Lễ tình nhân vui vẻ!"

Ngay lúc đó Takamina đã không nhịn được mà nở một nụ cười chân thật nhất trong ngày hôm ấy trong lúc đứng nhìn gia đình ấy bỏ đi.

"Thì ra mặt đó của cậu vẫn còn hiện hữu."

Takamina quay sang bắt gặp cô gái lạ ban nãy đang nhìn mình một cách tự mãn.

Cô liền trưng ra lại bộ mặt trơ đá của mình và giả ho để giấu đi nét ửng đỏ trên mặt, thầm biết ơn vì nhờ thời tiết để viện cớ "Cám ơn cô về việc vừa rồi. Nhưng xin phép cô tôi phải trở lại làm việc."

"Chỉ vậy thôi à?" Cô gái lạ gọi với theo sau.

Takamina quay đầu lại, "Xin lỗi?"

"Chỉ vậy thôi à? Cậu định cứ bỏ đi như thế à?"

"Uhm...phải? Trừ phi cô có chuyện liên quan đến kinh doanh muốn bàn với tôi thì chúng ta có thể vào trong trò chuyện."

"Vậy, tớ có chuyện liên quan đến đến cậu và cái cửa tiệm của cậu đấy."

"Hả?"

"Một nửa cửa tiệm đó," cô gái lạ nở nụ cười như không, "...thuộc về tớ."

Takamina chớp mắt. ".....HẢ?"

1 comment: