Saturday, April 25, 2015

[Short Series] Without A Word - Part 1

Original Title: Without A Word
Author: Flean
Translator: Nhoc Sin
Genre: Romance 
Pairing: Atsumina
Source: Flean no Junk Site


Là HE đó nha, nha thím Gấu =))


Tên fic lấy từ bài này, Without words





Without A word - Part 1


Thời tiết hôm nay rất tuyệt. Cơn gió hiu hiu thổi xoáy qua, bóng cây nhảy múa nhịp nhàng và tán lá xào xạt theo điệu hát. Tôi nhìn thấy một chiếc lá rơi khỏi nhánh cây và cuốn vào trong gió. Nó vắt vẻo trồi lên thụp xuống trước khi lặng lẽ đáp xuống lòng bàn tay tôi . 

Ôi đúng là một khung cảnh mê người.

Tôi nằm xuống bãi cỏ xanh nhìn lên bầu trời. Mặt trời đã lên cao trên những đám mây xanh kia và cơn gió mát rượi khiến tôi vô cùng khoan khoái. Tôi mỉm cười, nhắm mắt lại chờ đợi hơi ấm quen thuôc mà tôi vô cùng nhớ nhung. 




- Hồi ức -

Tôi đang nằm trên bãi cỏ xanh, hai mắt nhắm nghiền khi chợt cảm giác ra có ai đó vừa nằm xuống kế bên và chạm tay vào má tôi. Tôi mở mắt và nhìn thấy cậu ấy. Đôi mắt của cậu ấy lấp lánh pha lẫn nụ cười má lúm đồng tiền. 

"Cậu đến trễ!!" Tôi nhíu mày nói với cậu ấy.

"À! Xin lỗi.." rồi cậu ấy thấp thỏm cười. "Tớ còn phải chăm sóc bệnh nhân...cậu biết mà...đâu thể cứ bỏ đi như vậy..." Cậu ấy giải thích.

"Cậu đã trở thành bác sĩ đâu...cứ làm như bận rộn lắm..." Tôi nói, ngồi dậy trừng mắt nhìn cậu ấy.

"À thì...tập làm cho quen để mai mốt làm chính thức thì khỏi khớp ấy mà.."cậu ấy cũng mỉm cười ngồi dậy.

"Giỏi rồi!! Cứ đi tâm tình với bệnh nhân của cậu đi...Đừng bao giờ quan tâm đến đứa bạn thân này nữa!!! Lại còn bắt tớ ngồi đợi ngoài thư viện đến nửa tiếng!!" Tôi nói trước khi quay lưng đi.

"Thôi nào...có phải tớ cố ý đâu..."

"Cậu có!! Lúc nào cũng bắt tớ chờ đợi cậu...nếu không thể dành thời gian ra đi với tớ sao không nói thẳng cho rồi..."

"Tớ thật muốn dành thời gian bên cậu...chỉ là, đôi lúc sự việc vượt ngoài tầm kiểm soát của tớ..."

"Hồi đó lúc nào cậu cũng dành thời gian cho tớ... Sao đột nhiên lại..." giọng nói của tôi nhỏ dần đi khi cảm thấy có cái gì đó siết chặt lấy hai lá phổi làm tôi nghẹn lại.

"Atsuko...bây giờ đã khác..."

"Cậu đã thay đổi Minami!!"

"Cái gì?? Tớ có bao giờ-"

"Dừng lại!! Đừng nói thêm lời nào nữa...Tớ không muốn nghe cậu viện cùng một cớ hết lần này đến lần khác...Chấm dứt tại đây đi..."

"Thật bất công!! Ít nhất tớ phải có cơ hội tự biện hộ cho mình chứ...Cậu không bao giờ để tớ giải thích cho ra đầu đuôi cả!!"

"Không cần thiết...lần nào cũng là mấy câu đó..."

"Không đúng!! Cậu có biết tớ đã chạy một mạch từ trường học đến đây không?? Còn vì thế mà bị thương nữa!! Cậu không thấy tớ cũng đang rất cố gắng để đến gặp cậu sao??" Cậu ấy hỏi, gần như hét lên.

Cậu ấy hít vào một hơi thật sâu rồi quay mặt đi. Rồi tôi nhận ra đôi mắt của cậu ấy rươm rướm. Không hiểu sao nhìn thấy đôi mắt sắp sửa lấp đầy nước ấy lại khiến tôi mang cảm giác tội lỗi. Tôi thở dài rồi rón rén bước tới phía sau, dịu dàng vòng hai tay qua vai ôm cậu ấy lại gần hơn.

"Xin lỗi...lẽ ra tớ phải thông cảm...Dù sao cậu là bạn thân nhất của tớ...

"Dĩ nhiên rồi!! Tớ vì cậu mà chảy máu gần chết đây..."

"Xin lỗi!! Tớ xin lỗi thật mà!!" Tôi buông cậu ấy ra và soi sét kỹ lưỡng. "Cậu bị thương ở đâu vậy??"

"Chỗ này..."Cậu ấy trề môi, giơ tay lên ngang tầm mắt tôi để tôi soi sét kỹ hơn.

"Ồ! May là vết cắt không quá sâu...để tớ rửa vết thương cho.." Tôi vội vàng mở túi xách tìm chiếc khăn tay. 

Tôi đổ nước lên đó rồi cẩn thận lau chỗ bị thương. Cậu ấy nghiến răng rít lên một tiếng. "A!! Itai!! Đau quá Atsuko.."

"Mà sao cậu lại bị thương vậy??" Tôi hỏi, bỏ mặc sự khó chịu của cậu ấy và tiếp tục lau đi mấy vệt máu khô.

"À,thì...Sau khi khám bệnh xong tớ mới nhận ra là đã trễ giờ ăn trưa...Nên vội vã sao đó mà tớ đụng trúng chiếc khay đựng dụng cụ y tế..."

"Sao không đi trị thương trước, sẵn cậu còn đang ở trung tâm y khoa mà..."

"Tớ biết câu sẽ lại giận tớ...Với cũng không có thời gian suy nghĩ nên tớ đã phóng ra ngoài sau khi cáo lỗi với trợ lý y tế.."

"Còn tưởng cậu thông minh hơn tớ ai dè vẫn vụng về như vậy..."

Sau đó tôi đổ thêm nước lên khăn tay và bắt đầu rửa sạch phần còn lại của vết thương. Cậu ấy rít lên mỗi khi tôi chạm vào chúng. Không biết tại sao tôi có cảm giác cậu ấy đang nhìn tôi chăm chú nhưng không chắc có phải đầu óc chơi xỏ mình hay không. Nhưng tôi có cảm giác cậu ấy hay nhìn tôi chằm chằm kiểu đó lúc tôi không chú ý. Tôi len lén liếc qua hốc mắt xem có phải cậu ấy đang nhìn mình không và quả nhiên, bắt quả tang tại trận. 

"Cậu mà cứ nhìn tớ chằm chằm như vậy thì mặt tớ sẽ bị lủng một cái lỗ đấy..." Tôi nói, vừa rửa vừa áp thêm lực vào vết thương của cậu ấy.

"A!! A!! Đau!!"

"Đừng có nhìn chòng chọc vào tớ nữa..."


"C-cái gì!! Tớ có nhìn cậu đâu!!" Cậu ấy lắp bắp.

"Cậu rõ ràng đang nhìn tớ..."

"Không có!! Tớ đang nhìn cái cây phía sau cậu mà...Tại cậu cản tầm nhìn của tớ..."


"Ờ, thì cản..." Tôi không khỏi cười thầm khi nhìn thấy hai má cậu ấy đỏ lên cỡ nào. "Cậu lúc nào cũng nhìn tớ chăm chăm lúc tớ không để ý...Nhận đi cho rồi.."

"Tớ không có!!! Tớ nhìn cậu làm gì ? Cậu có đẹp gì lắm đâu..."

"Cái gì cậu dám!!" Rồi tôi lại áp thêm lực vào vết thương khiến cậu ấy hét lên đau đớn.

"AAA!!!!!!Atsuko!!! Cậu muốn giết tớ hả!!!"

"Vết thương có chút xíu..."

"Cậu mà cứ ra sức mưu sát tớ thì nó không còn chút xíu nữa đâu!!"


"Lại phóng đại..."

Rồi đột nhiên cậu ấy tóm lấy tay tôi và cười ranh mãnh. Ôi chúa ôi! Lại cái nụ cười đó. Điềm xấu đây. Lần trước cậu ấy cười kiểu đó đã khiến tôi phải nằm trườn ra đất nước mắt giàn giụa.

Trước khi tôi kịp dùng sức đẩy cậu ấy ra thì cậu ấy đã lao lên dùng đầu gối giữ thăng bằng để tấn công, thọc lét tôi một cách không thương tiếc làm tôi hét lớn. 

"Minami!!! Dừng lại!!" Tôi vừa hét vừa cười sặc sụa đến đau cả bụng. 

"Không đời nào!! Tới phiên tớ trả đũa !!" Cậu ấy cười khanh khách.

"Trả đũa cái gì?? Tớ có làm gì đâu!!" Tôi ra vẻ ngây thơ hết sức có thể. 

"Vụ cậu muốn mưu sát tớ!!" Cậu ấy đưa tay cù lét vào hai bên eo tôi.

"AA!! Bước xuống người tớ ngay!" Tôi hét lên khi nhận ra cậu ấy đang ngồi trên người tôi thọc lét.

"Còn lâu!!" Cậu ấy làu bàu. "Chừng nào cậu hứa không được giận tớ vì mấy chuyện cỏn con đã!"

"AA! Được rồi được rồi!! Cái gì cũng được! Cái gì tớ cũng hứa! Đừng thọc lét tờ nữa!!"

Tràng cười từ từ ngừng lại và tôi ngẩng đầu lên nhìn tên lùn đang ngồi trên người mình tươi cười đắc ý. Ánh mắt cậu ấy vừa êm ả vừa yên bình. Tôi nghĩ mình chưa hề nhìn thấy cậu ấy như vậy bao giờ cả. Tim tôi đập lỡ một nhịp ngay giây phút cậu ấy dùng cái ánh mắt đó nhìn tôi. Tôi rướn lên vén tóc cậu ấy ra sau tai, trong lòng rạo rực khi cậu ấy quay đầu chạm vào tay tôi và như một phản xạ, ngón tay tôi chạm vào tai cậu ấy. 

Tôi nhe răng cười, biết rõ cậu ấy dễ bị ảnh hưởng thế nào qua một cái chạm nhẹ. Cậu ấy nhìn tôi, cắn chặt môi dưới và nhíu mày. Chầm chậm, ánh mắt cậu ấy biến thành nghiêm túc khi đôi mắt đó nhìn mãnh liệt vào mắt tôi. Và rồi đôi mắt cậu ấy lại như đang nói với tôi điều gì đó. Cái điều tôi vẫn tự hỏi từ lần đầu tiên gặp cậu ấy.

Và rồi, tôi nghe ra tiếng đập thình thịch như tiếng nhịp tim bên tai. Tôi không biết là do tiếng đập kỳ lạ hay có lẽ màn nhĩ tôi đang đập thình thịch mà cái tiếng đó ngày càng lớn dần ngay lúc tôi phát giác ra khuôn mặt của hai chúng tôi ngày càng sát nhau hơn.

Ôi chúa ơi! Chuyện gì đang xảy ra vậy nè? Sao cậu ấy lại nhìn tôi bằng ánh mắt đó...Cậu ấy tính làm cái gì đây? Không lẽ định hôn tôi đấy chứ? Khoan đã!!! Hôn tôi??? Không biết tại sao cái ý nghĩ cậu ấy sắp sửa hôn tôi lại gần như khiến hơi thở của tôi bay đi đâu mất và tôi nhận ra mình thậm chí đã không còn cố sức đẩy cậu ấy ra nữa.

Khi cậu ấy tiến tới thật gần, tôi tự động nhắm mắt lại, không biết đang chờ đợi cái gì. Tiếng đập thình thịch bên tai ngày càng lớn dần và nó bắt đầu khiến tôi khó chịu. Mỗi giây lại càng lớn hơn và đột nhiên ngừng hẳn khi tôi nghe tiếng cậu ấy nói.

"A ha!! Lừa được cậu rồi!" Cậu ấy nói trước khi bước xuống khỏi người tôi. 

“Minami!!!”

"Mà này, lúc đó cậu đang nghĩ gì thế???" Cậu ấy hỏi tôi, cười tự mãn.

"Cậu nghĩ mình đang làm cái trò gì vậy hả??" Tôi hỏi, mặt đỏ lên điên cuồng.

"Cậu nên tự nhìn lại mình đi...Lúc nãy mặt cậu cũng đỏ bừng cả lên!!"Cậu ấy vừa nói vừa bật cười.

"Cái gì, tên lùn này!!!" Tôi hét lên rồi dùng hết tốc lượt rượt theo cậu ấy.




I shouldn’t have done that.. 
I should have pretended not to know like I didn’t see it, like I couldn’t see it..

I shouldn’t have looked at you in the first place..



To be Continued....

3 comments:

  1. Vụ cắn môi dưới thường là hành động của Atsuko mà ta *gãi cằm*
    ==" thím nói thật đi, HE hay SE vậy, thím làm con tim tui "thấp thỏm" r nè :v ( mà lỡ đọc r còn đâu -_- )

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chân thím đã lỡ nhúng chàm rồi thì SE hay HE cũng vậy thôi =)). Hay thím dùng đầu óc thám tử coi là SE hay HE :))

      Delete
    2. :v có nguy cơ SE quá, cái kiểu mở đầu thế này... cơ mà cầu mong mình đoán sai

      Delete