Tuesday, February 10, 2015

[Long Fic] Cậu Là Ai - Chapter 1

Chapter 1: Takahashi Minami


Author: nadiyahdz16
Translated by: Nhoc Sin
Source: jphip



Maeda Atsuko đi đi lại lại trong phòng tư vấn của cô trong lúc chờ đợi người bệnh nhân mới đi xuyên vào phòng thông qua cánh cửa đóng kín. 

Bồn chồn chờ đợi, cô không thể làm gì khác hơn ngoài việc suy nghĩ làm cách nào để trị bốn con người đang sống chung bên trong cái cơ thể kia. Chữa trị một người mắc chứng D.I.D đồng nghĩa với việc cô sẽ phải nhận thêm không phải một, mà là bốn bệnh nhân mới. Sâu trong tâm trí, cô lo mình sẽ không có khả năng trị nổi người bệnh nhân mới này.

Nhưng rồi một tiếng gõ cửa vang lên vọng khắp cả căn phòng không lớn lắm. Chắc người bệnh nhân đó đã đến. Atsuko hoảng loạn đôi chút rồi hắng giọng, bước tới chiếc bàn giấy và ngồi xuống ghế.

"Xin mời vào." Cô hy vọng giọng mình không căng thẳng đến độ vỡ cả tiếng. Như vậy thì thật mất mặt cho một chuyên gia tâm lý quá. 



Khi cô vừa nói xong, cánh cửa bật mở và một người phụ nữ trẻ tuổi không cao lắm bước vào. Cô ấy mặc một chiếc áo cổ trắng ngắn tay màu tím cùng một chiếc váy ngang hông màu trắng dài tới đầu gối. Cô ấy còn mang một đôi giày đế cao màu trắng nữa. 

Thật bất ngờ rằng Takahashi Minami lại là một người trầm tĩnh và điềm đạm. Cô ấy trông chả giống một người có thêm nhiều nhân cách nào khác trong cơ thể cả. Điều đó dĩ nhiên nằm ngoài đự đoán của Atsuko. Cô cứ đinh ninh người bước vào phòng sẽ là một người mặt mày hung tợn, hai mắt gấu trúc nhưng không ngờ lại gặp được một người phụ nữ trẻ tuổi điềm tĩnh lãnh đạm. 

Atsuko ra hiệu cho người bệnh nhân mới ngồi xuống trước mặt, cô ấy lặng lẽ làm theo và ngồi xuống chiếc ghế đợi sẵn. 

Một nụ cười hiện ra trên môi của vị chuyên gia tâm lý trong lúc cô duỗi tay ra ngỏ ý chào hỏi, "Xin chào, Takahashi-san. Tôi tên Maeda Atsuko và tôi là bác sĩ tâm lý của cô. Tôi 25 tuổi và đây là năm đầu tiên tôi làm việc ở bệnh viện Accel với tư cách là bác sĩ tâm lý chính thức." Cô tự giới thiệu bản thân. 

Cô gái thấp bé nhìn chằm chằm vào bàn tay duỗi thẳng trong một chốc trước khi đón lấy cái bắt tay đó của vị bác sĩ tâm lý, vững vàng nắm lấy chúng, "Xin chào, bác sĩ Maeda. Tôi là Takahashi Minami, 25 tuổi, là một chuyên viên sáng tạo trên một đài truyền hình."

Minami bắt đầu thoải mái hơn sau khi biết được vị bác sĩ tâm lý bằng tuổi mình. Cô thả lõng cơ thể căng thẳng bằng cách tựa lưng vào ghế.

"Từ giờ trở đi, trong mỗi buổi tư vấn, chúng ta sẽ tự giới thiệu bản thân, được chứ? Nếu thấy khó chịu hay mỏi mệt xin cứ nói tôi biết." Atsuko giải thích và cô nàng bệnh nhân không tỏ ra phiền hà chút nào.

"Vậy trước tiên, hãy nói cho tôi biết về cô, Takahashi-san."

Câu hỏi ấy đã khiến cô nàng bệnh nhân mất cảnh giác. Cô tự hỏi tại sao vị bác sĩ lại kêu cô miêu tả bản thân trong khi điều đó đã được ghi chú rõ ràng trong hồ sơ bệnh án của cô. Cô ấy còn muốn biết gì nữa? Đặc điểm của những nhân cách kia đều nằm hết trong phần tài liệu kia rồi mà. 

Để ý thấy sự bất an trong ánh mắt kia, Atsuko mỉm cười trấn an. "Tôi chỉ kêu cô miêu tả bản thân mình mà thôi, Takahashi-san. Tôi kêu cô kể cho tôi nghe Takahashi Minami là một người như thế nào chứ không phải là...những người khác sống trong cơ thể cô. Tôi muốn cô kể cho tôi nghe về cô. Cô thích gì, không thích gì, cô trùm bao nhiêu cái chăn đi ngủ và những điều đại loại như thế. Cho nên Takahashi-san à, hãy thư giãn đi. Tôi sẽ không xâm phạm vào ranh giới tiện nghi của cô trong buổi gặp mặt đầu tiên của chúng ta đâu."

Minami nhẹ nhõm thở phào rồi mỉm cười nhìn vị chuyên gia tâm lý, "Phải rồi. Tôi còn đang băng khoăn không biết cô sẽ hỏi những gì nhưng không sao. Tôi sinh ngày 8 tháng 4, năm 1991 và lớn lên tại Tokyo. Tôi là con gái của Takahashi Kousei và Sato Hinami. Cha tôi là một chính trị gia, mẹ tôi là nhà thiết kế thời trang và bà ấy còn có một nhãn hiệu của riêng mình."

Trông Minami có chút lưỡng lự khi nói về ba mẹ. Cô không nhìn vào Atsuko mà nhìn xuống hai tay đan chặt vào nhau của mình.

"Takahashi-san. Tôi không muốn cô cảm thấy phiền hà hay khó chịu khi nói về một chủ đề khiến cô nhạy cảm. Tôi khuyến khich cô hãy tận tưởng buổi tư vấn này với tôi. Như tôi đã nói, hãy kể về bản thân mình chứ không phải về ba mẹ cô." Atsuko nhắc lại.

Theo cô quan sát, quan hệ giữa cô gái trước mặt và ba mẹ cô ấy có lẽ tồi tệ vì thế trông cô ta có vẻ lúng túng khi nhắc đến hai vị thân sinh.

Trong một thoáng, sự im lặng bao phủ căn phòng trước khi Minami quyết định lên tiếng, "Tôi thích Katsudon. Tôi còn thích thịt bò hamburger nữa. Nhưng tôi không thích cà chua. Tôi cũng không thích tắm chung. Làm tôi thấy ngượng lắm."

Atsuko nhe răng cười trong lúc cô bệnh nhân bắt đầu cởi mở hơn về bản thân và cô rất mừng vì Minami đã cố gắng tin tưởng cô, nói cho cô nghe về sở thích của mình và những thứ cô ấy không thích. Tuy chỉ là một tiến triển nhỏ thôi, nhưng tiến triển dù sao vẫn là tiến triển.

"Tôi là nhà sáng tạo, tôi rất thích thú công việc của mình. Lấy ý tưởng từ bất cứ điều gì và phát triển ý tưởng đó thành một thứ đáng xem trên truyền hình. Tôi rất thích những loại công việc như vậy." Cô ấy khoan khoái diễn tả về những thứ cô ấy thích khiến không khí trong phòng bắt đầu nóng lên. 

Minami thì huyên thuyên này nọ về mình còn Atsuko thì chú ý lắng nghe. Nhưng cô để ý thấy một điều, cô gái thấp bé ấy không có người bạn nào. Cô ấy chỉ dựa vào chính bản thân mình. 

Buổi tư vấn rốt cuộc cũng kết thúc. Minami rất mừng vì cô có thể nói nhiều như vậy và đó cũng là lần đầu tiên cô được vui vẻ sau một khoảng thời gian dài.  
Trò chuyện với Atsuko làm cô dễ chịu và cảm giác như tất cả sự lo âu đều tan biến. Atsuko khiến cô cảm thấy thoải mái. Nụ cười đó của cô ấy khiến cô cảm thấy mãn nguyện và vô lo. 

Cô nàng bệnh nhân đứng lên cuối chào vị chuyên gia tâm lý, "Cám ơn cô vì đã lắng nghe, bác sĩ Maeda. Tôi thấy vui lắm." Cô chân thành cảm ơn Atsuko và Atsuko cũng đứng lên.

"Đó là vinh dự của tôi. Hãy cứ gọi tôi là Atsuko để trong buổi tư vấn sau chúng ta sẽ không cần phải khách sáo như thế, nhé, Mi-na-mi?" Atsuko nháy mắt và cô còn thấy được mặt Minami chuyển sang màu đỏ. 

"Đ-được thôi, A-Atsuko."


•—•—•—•—•—•—•—•—•—•—•

Minami ra khỏi bệnh viện cùng một nụ cười ôm lấy khuôn mặt xinh đẹp của cô. Sao cô lại không biết rằng giãi bày tâm sự và chia sẻ nỗi lo lắng lại có thể khiến tâm trạng tốt hơn đến thế. Hơn nữa, cảm giác ấm áp cô nhận được mỗi khi vị chuyên gia tâm lý nhìn cô mỉm cười cũng rất thư thái. Atsuko đã khiến Minami cảm thấy yên tâm ngay từ buổi gặp mặt đầu tiên. 

Vui lòng về buổi tư vấn của mình, Minami gọi một chiếc taxi về nhà. Nhưng khi cô đang gọi taxi, một tấm bảng quảng cáo hiện lên trên tấm áp phích điện từ. Gương mặt cha cô hiện rõ trên hình quảng cáo. 

Gương mặt cha cô vẫn khắc kỷ như ngày nào. Ông đang nói về chủ đề cồng bằng công lý như tệ nạn ngược đãi trẻ em. Mỗi một từ ngữ thoát ra từ miệng cha cô về việc ngược đãi trẻ em đã kích động một cái gì đó trong cô và ngay tức khắc, hơi thở cô nghẹn lại ở cổ, miệng há hốc ra cố níu kéo lấy không khí. Cô hổn hển thở, cảm thấy ngột ngạt, hai chân duỗi ra. Cô ngã xuống trong lúc tay vẫn còn ôm chặt lấy cổ khiến mọi người chung quanh nhìn vào cô.  

Minami cố gắng níu kéo cảm giác ở đôi chân. Khi cô cảm giác được sức lực ở chân đang bắt đầu trở về, cô đứng lên rồi loạng choạng bước sang một gốc hẻo lánh khác. Cô tiến tới hẻm sau và lập tức ngồi xuống trong lúc hơi thở vẫn còn bất ổn. 

Ý thức của cô bắt đầu lịm đi và không lâu sau, Minami nhắm mắt lại, cơ thể không còn cử động nữa.

•—•—•—•—•—•—•—•—•—•—•

Atsuko vừa kiểm tra các bệnh nhân xong xuôi thì đúng lúc bạn cô - cũng là một chuyên gia tâm lý - đến mời đi ăn trưa. Cô tiếp nhận lời mời vì tính ra cũng đang đói bụng.

"Nè, Acchan! Dạo này sao rồi? Chị nghe nói em có bệnh nhân mới hả. Đàn ông hay đàn bà?" Oshima Yuko lên tiếng hỏi khi cả hai cùng rải bước sang phía nhà hàng gần bệnh viện Accel.

Atsuko gật đầu trả lời, "Là một người phụ nữ trẻ tuổi mắc bệnh D.I.D. Nói thật em cũng lo lắm vì trường hợp của cô ấy hơi khó hiểu và đây cũng là lần đầu tiên em chữa trị bệnh nhân D.I.D."

Khi đã yên vị trong nhà hàng, Yuko lại tiếp tục cuộc trò chuyện sau khi cả hai đã gọi món ăn. "Em đã nhìn thấy được bao nhiêu nhân cách rồi?"

"Mới chỉ một thôi. Nhân cách chủ. Nhân cách chủ tự xây nên một rào cản xung quanh mình và trông cô ấy như có nhiều lo âu. Nhưng một khi đã cảm thấy thoải mái thì cô ấy lại biến thành một kẻ liến thoắng đấy nhé." Atsuko diễn tả người bệnh nhân mới của mình trong lúc nhìn ra ngoài cửa sổ. 

Nhưng một bóng hình quen thuộc đã thu hút lấy ánh mắt cô. Cô nhìn thấy cô nàng bệnh nhân đó, Takahashi Minami, đang vừa đi lòng vòng vừa bấm điện thoại. 

Vị chuyên gia tâm lý năm nhất quay sang người bạn cô. "Em vừa nhìn thấy cô ấy. Chị ngồi đây đợi, để em mời cô ấy sang ăn chung. Chị gọi luôn Haruna cũng được!" Cô đứng lên rồi sải bước ra ngoài để bắt kịp người bệnh nhân mới đó. 


May thay cô đã bắt kịp cô ấy trước khi cô nàng thấp bé kia đi xa hơn. Cô nắm lấy tay cô gái ấy và xoay người lại.

Một nụ cười nở ra trên môi cô thay cho lời chào hỏi, "Hi, Minami, chúng ta lại gặp mặt. Ăn trưa với tôi nhé?" Cô mở miệng hỏi và không hiểu vì sao mà Minami lại đang nhìn cô một cách kỳ dị. 

Minami nhướn mày nhìn chằm chằm vị chuyên gia từ trên xuống dưới, "Bà là ai thế, mụ già? Cần tôi gì không? Nếu không cần gì thì biến đi vì tôi còn phải đi thử giọng." Không hiểu vì sao cô ấy lại nói giọng vùng Kansai.

Atsuko ngạc nhiên trước thái độ thay đổi bất chợt. Cô sắp sửa lên tiếng nạt Minami vì dám gọi cô là mụ già nhưng rồi chợt nhớ cô gái ấy còn có những nhân cách khác ngoài Takahashi Minami. 

"Cô là ai?" Cô cẩn trọng hỏi.

Người đứng trước mặt nhe răng cười và giơ tay ra dấu chữ V lên, "Tên Kawachi Nami, một idol sắp nổi! Nhớ tên tôi đó nghe chưa!"

7 comments:

  1. Chờ các chương sau, hy vọng fic sẽ tập trung vào 1 trong 2 thứ tình cảm và tâm lý...

    :3 sơm sớm nha cưng, nhớ tag Love nữa, thương thương (っˇωˇc)♥

    ReplyDelete
    Replies
    1. Hito không cần tag này, có chap mới là bay vào gmail :3
      Hóng chap 2 để xem con nhóc ATSM idol =))

      Delete
  2. Nhân cách thứ hai xuất hiện rồi :v k ngoài dự đoán :3
    Mà cái bệnh D.I.D bị mắc phải 1 phần là do gia đình nhỉ? :v

    ReplyDelete
  3. Tạm thời thấy nhân cách 2 gây hứng thú hơn nhân cách 1 ~

    Mình tò mò quá khứ trước kia khiến Minami mắc bệnh. D.I.D không phải tự nhiên mà bị, đó là cả quá trình tích lũy bệnh...

    ReplyDelete
  4. Cũng nghĩ là bạo hành gia đình

    ReplyDelete