Saturday, August 30, 2014

[Oneshot] Atsuko's Birthday

Original Title: Acchan's Birthday
Author: Titi
Pairing: Atsumina
Genre: romance
Translator: Nhoc Sin
Source: Jphip


"Atsuko, cậu còn chưa mở quà ra mà," Minami lên tiếng phàn nàn trong tư thế đang bị Atsuko và bức tường đằng sau kẹp chặt. Tuy biết tình huống bây giờ nhất định sẽ châm ngòi nổ cho một lời bình bậy bạ từ một tên sóc nào đó, nhưng vì tên sóc đó không có ở đây, cô chỉ có thể nhíu mày cười ý bảo, "Mình tự đút đầu vào cái gì thế này?"

Đúng như lời cô nói, một chiếc hộp nhỏ hình chữ nhật chưa hề được đụng đến đang nằm trên kệ để giày gần cửa căn hộ. Được gói bằng một tờ giấy gói quà màu đen bóng, chiếc hộp chỉ to cỡ một cái bao đựng bút chì bình thường. Cánh cửa đang hé mở; nhưng hai cô gái của chúng ta lại không sợ bị nhìn lén vì ngoài trời đang mưa to. Từng hạt mưa bé xíu đã thành công rơi vào khoảng trống nhỏ nhoi đó và đáp xuống vào viền ngoài của tấm thảm khô ráo.




Cánh tay của Atsuko đang choàng qua cổ cô gái thấp hơn còn khuỷa tay thì đãng tựa lên vai cô ấy, cô cười chọc ghẹo, "Có lẽ tớ biết bên trong là gì, và ai lại đi gói quà sinh nhật bằng màu đen chứ?"

Gò má ửng hồng, Minami giơ tay đặt chúng lên cánh tay của Atsuko và nhẹ cuối đầu như đang chuẩn bị màn đẩy-rồi-chạy bất cứ lúc nào. Khoảng trống giữa Minami và Atsuko to đến nỗi có thể cuối xuống lòn ra để chạy thoát khi cô muốn nhưng cô quyết định đứng đó và đẩy lưng mình sát vào bức tường. "À...vì tớ thích màu đen!" cô lắp bắp. 

Cắn vào môi dưới để nhịn cơn cười đang sắp sửa kéo đến, Atsuko nhe răng cười và nhăn mũi lại. Cô cười khúc khích, cau mày lại như thể vừa nghe được điều ngờ nghệch nhất trên thế giới, "Nhớ không nhầm thì hôm nay là sinh nhật của tớ đấy nhé. "Cô nhấc tay lên từ phía sau cổ Minami và vò rối tóc cô bạn mình một cách lười nhác." Cậu còn có cả đống nơ đủ màu cơ mà. Vậy mà lại đi dùng màu đen làm quà sinh nhật ư. "Cô bật cười nhẹ. 

Liếc nhìn xung quanh tìm kiếm một cái gì đó để xao lãng Atsuko, Minami vội vàng hỏi, "Sao cậu không đi đóng cửa? Lạnh quá."

Atsuko nhướn mày cười khúc khích, "Minami, mới năm phút trước cậu còn bảo là nóng mà."

Một tiếng làu bàu phát ra từ cổ họng Minami khi cô đang cố vắt óc nghĩ ra một cái cớ nào đó, hành động đó khiến Atsuko nở một nụ cười tự mãn. Cô cười bí hiểm và cuối xuống để có được một góc nhìn tốt hơn. Cô tiến gần tới, đôi mắt lấp lánh một sự thích thú ham vui. 

"À, à..." Minami nhẹ nhàng thốt lên hỏi, "Không phải chúng ta cần chuẩn bị cho buổi party sao? Không phải mấy người kia lát nữa sẽ tới à?" Góc môi cô cong lên cười toe toét giống một đứa trẻ năm tuổi vừa được tặng một món đồ chơi mới.

"Tới chiều họ mới đến," Atsuko trả lời và bật cười khi Minami hả họng như có ai vừa giựt đi món đồ chơi yêu thích của mình. "Còn chưa đến trưa nữa mà," cô vô tư thêm vào.

"Hay là..." Minami kéo dài âm 'là', "Cậu mở quà trước đi rồi dùng nó trong buổi tiệc sinh nhật?"

Atsuko ngân nga một hồi rồi thả tay xuống phía sau cổ của cô gái nhỏ đồng thời dập tắt ý kiến đó. "Nghe hay đấy, nhưng để lát tớ làm. Tớ không tò mò lắm đâu cậu biết đây?"

Câu cuối khiến Minami im lặng điếng người. Cô chầm chậm do dự hỏi bằng một giọng nói khô cằn bất ngờ. "Cậu nhìn lén trong lúc tớ không để ý hả?"

Atsuko cô nhìn Minami chăm chăm theo kiểu không tin nổi rồi cười thầm. "Minami...làm thế thì tớ phải tháo giấy gói quà ra. Mà nếu thế thì tớ sẽ gói lại đẹp hơn cái đống đằng kia của cậu đấy." Cô gục đầu bật cười lên vai của Minami ngay khi vừa nói xong.

"Nè!" Minami lên tiếng giả vờ bực bội và nhíu mày. "Tớ cố hết sức rồi đấy!" Tuy nói vậy nhưng trông mặt cô như đang cố nín cười trước tác phẩm nghệ thuật đó của mình.

"Ờ ờ, đúng là cậu đã cố hết sức" Atsuko châm chọc sau khi tràn cười dịu lại. 

Đứng thẳng lên, Atsuko dịu dàng mỉm cười, nhìn vào đôi mắt của Minami, rồi chầm chậm đưa trán mình tiến đến gần Minami hơn. Minami vô thức mỉm cười vào hành động của bạn mình và nắm chặt đôi tay của Atsuko nhưng tránh làm đau cô ấy. Khoảng cách gần gũi giữa hai khuôn mặt cho phép họ nghe thấy hơi thở của đối phương mặc dù ngoài kia rả tích tiếng mưa rơi.


Cảm giác ra hơi nóng trên mặt đang đều đều tiến đến, nụ cười của Atsuko mở to hơn. Dứt ra khỏi màn mắt-đối-mắt, ánh nhìn của cô di chuyển xuống và ngừng lại ở xương quai xanh của Minami. Cô gái thấp bé đang đeo một sợi dây chuyền lòng thòng màu bạc, mặt dây chuyền lấp ló đằng sau chiếc áo. Thiết kế của chiếc mề đay cho cô ấn tượng rằng nó được tạo ra một cách vô cùng tỉ mỉ.

Lần ngón tay trỏ theo sợi dây màu bạc, cô móc ngón tay vòng quanh sợi dây mỏng manh ấy và kéo mặt dây chuyền lên để lộ ra một mề đay. Trên mặt nắp có khắc hai chữ 'MA'. 

"MA..." cô trầm ngâm. "Tớ cá là bên trong cái mề đay này có hình của tớ." Gò má ửng hồng của Takamina cho thấy cô đã đoán đúng. 

"Sao cậu lại biết?" Minami bĩu môi, tỏ vẻ ngượng ngùng.

"Vì tớ quen cậu đủ lâu để biết. Đó giờ cậu có khi nào đeo cái dây chuyền này đâu." Cô ngừng lại suy nghĩ rồi búng nhẹ vào trán ám chỉ món quà nằm trên kệ để giày ,"Tớ đoán đó là sợi dây chuyền y chang của cậu nhưng nó khắc hình và tên viết tắt của cậu trên đó."

Phồng má lên, Minami nói lẫy. "Cậu không vui gì hết."

"Xin lỗi," Atsuko thờ ơ nhận lỗi; khuôn mặt nhanh chóng dễ dàng thư giãn ra thành diện mạo của một kẻ quan sát thầm lặng, nhẫn nại, và đầy yêu thương như thể nó vẫn luôn như thế. 

Trán vẫn tựa vào Minami, Atsuko nhìn vào đôi mắt cô captain một cách âu yếm, kéo cổ cô ấy vào gần hơn rồi tiến gần cho đến khi mũi họ chạm nhau. Từng lọn tóc rớt xuống phía sau vành tai cô khiến phần da trên má của Minami nhột nhạt.

"Để tớ bù lại nhé?" Atsuko hỏi ngọt ngào bằng giọng trầm.

Giữ chặt cánh tay của Atsuko, Minami cong môi lên thành một nụ cười méo xẹo rồi nhẹ nhàng chất vấn, "Bù thế nào?"

Khoe ra nụ cười tươi rói cuối cùng, Atsuko chầm chậm lấp đầy khoảng cách giữa môi họ, mi mắt cô hờ cụp xuống. Run rẩy thở ra, Minami nhướn người và dùng đôi cánh tay kéo Atsuko lại gần hơn. 

Khi hai đôi môi ma sát vào nhau, họ khựng lại một giây, từ tốn cảm giác hơi thở ấm nóng của đối phương trên da thịt. Họ từ tốn tiến đến, nhẹ nhàng ép chặt môi vào nhau và giữ yên như thế trong chốc lát, thưởng thức hơi ấm ấy. Đều đều hít thở ra vào, Atsuko di chuyển bàn tay trái dịu dàng vuốt phần tóc mái của Minami và chơi đùa với chúng. 

Họ chầm chậm rời nhau ra, hai gương mặt vẫn cách nhau một centimet. Atsuko thong thả nhìn chăm chăm vào Minami trước khi tựa cằm lên bờ vai của cô gái nhỏ nhắn và nhắm mắt lại. 

Khi Atsuko đang rúc vào cổ Minami để hít thở mùi hương của cô ấy, một tiếng rung vang lên khuấy động giây khắc yên tĩnh dễ chịu đó. Cô lờ nó đi mười giây trước khi hỏi, "Cậu không định bắt máy ?"

Minami vỗ nhẹ đầu Atsuko, gương mặt lộ vẻ cân nhắc và nói. "Năm phút nữa."

"Cậu nói giống như một đứa trẻ muốn ngủ nướng vào buổi sáng vậy," Atsuko phê bình rồi cười khúc khích.

Minami chỉ ậm ừ trả lời, và khi tiếng phone rung trong túi tiếp tục, cô tựa lên trán Atsuko và nhỏ nhẹ nói, "Kệ nó đi." 

4 comments:

  1. Ngọt ngào vỡi >w< đã wá là đã doki doki :">

    ReplyDelete
  2. hạnh phúc quá nhỉ, coi bộ fan rất hiểu idol của mình, họ nghiện hơi nhau từ buổi đâu. hố hố
    sau nhưng ngày tự kỉ vì acchan và tomo thì lại dc đọc 1 short fic thật ấm áp
    thanks au

    ReplyDelete
  3. Tới cuối cùng mới lộ ra tên kia là sói đột lốt cừu mà =))) Tặng con người ta có 1 món quà mà đòi những 5 phút (゚◇゚;)

    ReplyDelete
  4. Ai cũng bảo Taka là chồng nhưng trong oneshot này bạn Tổng thụ vãi cả ra!!! Há há!!! ~

    Oneshot dễ thương lắm! Thanks cậu đã dịch nhớ!!!

    ReplyDelete