Sunday, August 24, 2014

[Oneshot] Power of Smile

English title: Power of smile
Vietnamese title: Sức mạnh của nụ cười
Original title: Because you smiled
Author: Aflynx
Pairing: Atsumina
Genre: Romance
Translator: Nhoc Sin
Source: Aflynx



Lễ tình nhân rốt cuộc đã đến.

Trong bốn năm giảng dạy tại đại học Tokyo, vì một lý do nào đó mà đã sinh ra cái truyền thống là đám học sinh sẽ kêu tôi kể về câu chuyện tôi gặp gỡ một người lạ trên một chuyến tàu lửa. Tôi nghĩ sự tò mò của họ bắt nguồn từ những câu chuyện của các senpai đã lấy lớp của tôi trong các mùa trước vì tôi luôn thuật lại câu chuyện đó để làm ví dụ cho bài tường trình tự truyện.

Mùa này sang mùa nọ, phản ứng mà tôi nhận được đều giống nhau.

Giờ đây tôi cảm thấy thật thú vị khi đám học sinh mới của tôi đang hò nhau kêu tôi kể câu chuyện đó.


Thêm một lần nữa.

Nhẹ lắc đầu, tôi thoải mái yên vị đằng sau chiếc bàn giấy như mọi khi trong tiết thảo luận rồi bắt đầu màn tường thuật.

Thế này:


-------------------------------------------





Hôm đó là một buổi trưa thứ ba mát dịu trong ngày lễ Tình Nhân. Trong lúc mọi người tôi quen biết đang bận rộn hẹn hò, thì tôi lại về thăm cha mẹ ở Chiba trong hai tuần để vun đắp tình cảm gia đình trước khi trở về Tokyo. Tôi đáp một chuyện xe lửa trở về thành phố và như mọi khi, chọn ghế ngồi cạnh cửa sổ và mỉm cười nhìn cha mẹ tôi đang vẫy tay chào tạm biệt khi đoàn tàu lửa lăn bánh rời khỏi sân ga. 

Tôi phà hơi vào chiếc cửa sổ phủ đầy sương rồi dùng ngón tay vẽ lên đó một cái mặt cười. Thay vì ngồi nghĩ ngợi về cái rét tháng hai, tôi hồi tưởng lại một sự kiện xảy ra tại một nhà sách ở khu trung tâm mua sắm địa phương. Tôi đã đặt sẵn bộ truyện Twilight Saga bìa cứng phiên bản giới hạn trước khi về đến quê nhà, nhưng một nhân viên mới toanh nơi đó đã vô tình bán chúng cho người khác.

Nói tôi trẻ con cũng được nhưng sau khi nghe một tràn lời xin lỗi của người quản lý, tôi chạy ngay đến phòng vệ sinh nữ để khóc.

Khờ lắm tôi biết mà. Không cần nhắc đâu.

Tôi khúc khích mỉm cười khi nghĩ đến đó nhưng liền nghiêm mặt lại trước khi những hành khách khác trên tàu tưởng tôi bị rớt mất con óc nào đó trong đầu rồi chứ. Ngồi cạnh tôi là một cô gái, nhưng tôi không chú ý lắm vì vẫn mãi bận suy nghĩ về mấy cuốn truyện Twilight mà tôi vốn đã có thể mua và lỡ mất dịp ung dung ngồi đọc chúng. 

Cô ấy e dè vỗ nhẹ vai tôi hỏi rằng có phải chuyến tàu này đi đến Tokyo không. Tôi thấy câu hỏi hơi đần vì biết cô ấy có thể kiểm tra lịch chạy trước khi lên tàu cơ mà, nên tôi chỉ gật đầu nhẹ trong lúc vẫn đang ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ. Lúc đó tôi đã cầu nguyện với bề trên rằng cô ấy sẽ hiểu được cái ám hiệu tôi-không-hứng-thú-nói-chuyện-đâu-cám-ơn-rất-nhiều mà tôi đưa ra.

Khi đoàn tàu kêu lẻng kẻng phía dưới đường ray và anh soát vé bắt đầu đi đến từng vị hành khác có mặt trên khoang, tôi nhận ra mình không có mua được vé trước khi đoàn tàu rời khỏi sân ga. Cô gái bên cạnh nói rằng anh soát vé chắc nghĩ chúng tôi đi cùng nhau rồi vẫy vẫy hai tấm vé tàu anh ta đưa cho trước mặt tôi. Tôi vừa đang định nổi cơn tam bành nhưng khi nhìn sang cô ấy thì...

Ara, tôi thậm chí quên luôn Dante Alighieri đã mường tượng Inferno như thế nào. Cô ấy đẹp quá.

Cô ấy có một đôi lông mày dài khiến tôi nghĩ rằng không biết có dài hơn mình không. Đôi mắt của cô ấy thật đáng yêu. Đôi môi được thoa bằng sơn bóng màu hồng. Cái đồng tiền bên má trái trông thật dễ thương.

Trong nửa giây tôi như bị hớp hồn, nhưng rồi nhanh chóng định thần lại. Cô ấy đưa tôi một trong hai tấm vé, nhưng tôi đã từ chối. "Thôi khỏi" tôi lên tiếng phản đối, rồi nói thêm rằng cô ấy phải nên nói với anh soát vé rằng chúng tôi không có đi cùng nhau.

Tôi đã tưởng tượng rằng cô ấy sẽ phản ứng như bất cứ người bình thường nào sau khi bị tôi từ chối lời đề nghị. Nhưng thất vọng làm sao, cô ấy chỉ chớp mắt nhìn tôi và nói "Xin lỗi..." bằng cái chất giọng dịu dàng đó.

Khi anh soát vé tiến đến chỗ chúng tôi, tôi lịch sự nói với anh ta rằng cô gái ấy không có đi cùng với tôi. Anh ta gãi đầu xin lỗi một cách khôi hài, cầm lấy tấm vé trên tay cô gái kia rồi hỏi tôi có phải đi Tokyo không. Tôi gật đầu trả lời. Soát vé xong anh ta đưa lại tôi cũng tấm vé đó rồi nói rằng anh phát tấm vé đó cho tôi làm vé một chiều thẳng tiến đến mục đích địa.

Hay quá. Điều đó làm tôi biết được thì ra cô ấy cũng đi đến Tokyo.

Sau khi chúng tôi ngượng ngùng ai nấy tự trả tiền vé , cô ấy lại bắt chuyện với tôi. Thiệt tình, mấy người thời nay chậm tiêu quá.

"Vậy, cô cũng đi đến Tokyo à?" Cô ấy hỏi

"Phải," tôi trả lời

"Cô sống ở đó à?"

"Phải, và tôi dạy học ở đó."

"Tuyệt quá! Cô là giáo viên tiểu học hả? Dạy trường nào vậy?"

Câu hỏi của cô ấy khiến tôi thoáng buồn. Tôi châm biếm nhìn cô ấy và nói, "Tôi dạy đai học!"

Cô ấy bật ra một nụ cười bẽn lẽn xin lỗi. Tôi trưng ra bộ mặt dài thòng nhìn phản ứng của cô ấy rồi nhìn ra ngoài cửa sổ ước gì chúng tôi sẽ đến được Tokyo ngay nếu tôi đạp gót giày ba lần giống Dorothy trong bô phim Phù Thủy xứ Oz. Cô gái lạ bắt đầu mở màn Hỏi&Trả Lời. 

Cô ấy hỏi tôi đến Chiba làm gì trong khi đáng lẽ tôi nên đi hẹn hò trong ngày lễ Tình Nhân. Tôi không biết mình bị cái gì ám mà lại đi thật thà kể cho cô ấy nghe rằng tôi nghỉ phép đi thăm cha mẹ. 

"Vậy, cô nói cô là giảng viên đại học...môn gì vậy?" cô ấy hỏi

"Văn học so sánh."Tôi liền trả lời.

"À...so-cái gì?"

Tôi không thèm giải thích. Tôi bực tức gượng cười vì biết rõ ngay cả đám học sinh của mình cũng sẽ cảm thấy khó khăn để giải thích cho một người mà ngay cả tên của môn học cũng không biết nói trong một phần nghìn giây.


Còn hai trạm nữa là đến Tokyo, cô ấy vẫn ráng chêm vào một hai câu hỏi khiến tôi tuy miễn cưỡng nhưng lại trả lời ngay.

"Cô có tặng chocolate tình nhân cho ai lúc còn nhỏ không?" cô ấy hỏi

Một câu hỏi ngẫu nhiên, nhưng xem ra lại rất thích hợp trong ngày này. "Thật ra, tôi chưa bao giờ tặng chocolate cho ai cả. Còn cô?" Không thể tin được là cô ấy lại có thể khiến tôi dấn thân vào cuộc đối thoại này.

"Còn tôi đã tặng chocolate cho cùng một cô bạn từ lớp một đến lớp sáu.

Con gái ư? Thú vị đấy. Không chừng lại thêm một tâm hồn đồng cảm chăng?

Tôi thấy tức cười vì cô ấy càng hỏi nhiều bao nhiêu, tôi càng trả lời nhiều bấy nhiêu thì tôi lại càng cảm thấy cô ấy dường như rất thú vị. Sau một hồi im lặng, tôi hỏi cô ấy bao nhiêu tuổi, chủ yếu là vì chiều cao khiêm tốn của cô ấy trông như một học sinh trung học đang phỡn hớt với một giảng viên đại học trẻ tuổi. Khi cô ấy bảo mình 20 tuổi và sinh vào tháng 4 cùng năm sinh với tôi, tôi tròn mắt ngạc nhiên. "Sao cơ?! Cô chỉ lớn hơn tôi có 3 tháng!"Tôi nói và chúng tôi phá ra cười giòn.

Khi đoàn tàu chạy ngang qua nhiều quan cảnh khác nhau trong lúc mặt trời đang dần xuống núi ở phía Tây, chúng tôi nói về nhiều thứ mà tôi thật tình là không còn nhớ nổi nữa. Chúng tôi bắt đầu trò chuyện như thể đã quen nhau từ rất lâu.

Đâu đó trước khi tới trạm Tokyo, bụng tôi đột nhiên đau và tôi thì thầm "Đói quá," trong lúc nhìn ra ngoài cửa sổ. Cô ấy không biết vì sao mà nghe được câu này (hy vọng cô ấy không nghe ra tiếng bao tử tôi phản đối) và đề nghị chúng tôi ra ngoài dùng bữa tối. Tôi liền trả lời - Không. Nói chuyện với người lạ đã đủ lắm rồi, đằng này còn bảo ăn tối nữa thì càng quá hơn.

Khi đoàn tàu chạy chậm rồi dừng hẳn lại tại điểm đến, cô ấy lại đề nghị lần nữa. Tôi nói rằng ngày mai tôi có lớp vào sáng sớm. 

Cô ấy kiên trì đề nghị.

Tôi lại cố từ chối. Nói rằng tôi còn phải chuẩn bị bài giảng.

Cô ấy lại kiên trì lần nữa.

Đảo mắt lần thứ n, tôi nói rằng bạn cùng phòng chắc đang đợi tôi ở căn hộ và tôi không muốn khiến cô ấy đợi. (tôi đúng là có bạn chung phòng, nhưng khúc đợi là nói xạo thôi.)


Nghe thấy giọng anh soát vé nhắc nhở lần cuối rằng chúng tôi đã đến Tokyo, cô ấy mỉm cười đứng dậy. Chụp lấy chiếc ba lô, cô ấy lại nhìn tôi và hỏi, "Cô chắc không? Tôi đãi."

Tôi đầu hàng. "Được mà. Chắc chắn."

Chúng tôi xuống tàu và đi ăn tối lẫn uống cà phê tại một nơi nào đó ở Omotesando. Tôi thừa nhận rằng cảm giác phấn khởi khi gặp mặt người lạ đang dâng trào trong tôi và nói chuyện với cô ấy dường như đem lại một kinh lịch thoải mái.

Có lẽ, là vì giọng nói của cô ấy chăng. Lúc đó tôi cũng không chắc.

Tôi đã tưởng tượng ra chúng tôi là nhân vật trong một câu chuyện và tôi là tác giả. Tôi ra quyết định chấm dứt câu chuyện ấy tại đây và nói với cô ấy rằng tôi phải đi rồi. Cô ấy liền lấy một cây viết từ ba lô và hí hoáy ghi số phone tay vào một tờ khăn ăn rồi đẩy nó về phía tôi.

"Tôi lấy cái đó làm gì nhỉ?" tôi chết cứng. Ánh mắt cô ấy có vẻ tổn thương. Một cơn gió mạnh thổi bay đi tờ khăn ăn và tôi hoảng hồn khi cô ấy chạy theo nó như một đứa trẻ. Tôi thấy mình thật tàn nhẫn, nên khi cô ấy trở lại bàn, tôi chộp lấy tấm khăn ăn và đi ra khỏi tiệm cà phê cùng với cô ấy đang chạy theo sau. Tôi điên cuồng vẫy tay gọi taxi rồi leo lên xe không thèm nói lời tạm biệt. 

Khi vừa về đến căn hộ, Oshima Yuko - bạn chung nhà/bạn thân của tôi - đã ngồi sẵn ở đó đọc sách giáo khoa. Tôi kể chị ấy nghe về buổi gặp mặt tình cờ với người lạ trên chuyến tàu rồi phá ra cười.

Trong một khoảng thời gian sau đó Yuko và tôi đều đã quên đi Lễ Tình Nhân Phiêu Lưu Ký đó của tôi.

Ba tuần trôi qua. Trong lúc dọn phòng tôi chợt nhìn thấy tờ khăn ăn cô ấy đưa. Tôi ngồi trên giường, và cuối cùng quyết định gởi một đòng tin nhắn sang con số đó.


Cảm ơn về ly cả phê...và buổi ăn tối.

Chỉ mất vài giây tôi đã nhận được lời đáp: Atsuko-san?! Yokatta! Tôi đợi mãi tin nhắn của cô! Ano...cô có muốn dùng bữa tối với tôi lần nữa không?

Wow, cô ấy thật rất có hứng thú với tôi (tôi nghĩ). Một tuần sau tôi đồng ý hẹn gặp lại cô ấy.

HẾT.





















-------------------------------------------------

Tôi nhăn mũi cười hiểm độc khi đám học sinh há hốc miệng nhìn tôi. Kể tới khúc này họ liền hè nhau la hét ầm ầm và nhanh nhảu hỏi tôi tiếp theo thế nào.

Mùa nào cũng nhận được phản ứng y chang nhau. Chúa ơi, trong những lúc như thế này tôi cực thích biến mình thành một cô giáo trái khuấy.

Tôi bật cười nhìn trò khôi hài của đám học trò và tận dụng vắt cạn mỗi giây họ van xin tôi kể tiếp. Tôi liếc nhìn cánh cửa ở phía cuối giảng đường và nhìn thấy một hình dáng quen thuộc đang đứng tựa lưng vào bệ cửa cười với tôi. Một tràn rên rỉ đầy thất vọng thoát ra từ cửa miệng đám học sinh khi tiếng chuông kết thúc giờ học vang lên, ngay vừa lúc tôi sắp kể tiếp câu chuyện.

Lúc nào cũng được tiếng chuông cứu vớt nhỉ.

Tôi lùa đám học sinh ra khỏi giảng đường sau khi nhắc họ đừng quên làm bài tập về nhà. Khi người cuối cùng rời khỏi, cái người đang đứng phía sau giảng đường chầm chậm tiến về phía tôi khoái chí vỗ tay.

"Atsuko, tớ nghĩ mình sẽ không bao giờ chán nghe cậu kể đi kể lại về kinh lịch lần đó đâu, nhất là vào ngày lễ Tình Nhân." Cô ấy dịu dàng nói. 

Phải, dáng người quen thuộc đó không ai khác ngoài cô gái lạ mặt tôi gặp trên chuyến tàu - Takahashi Minami

Hôm nay chúng tôi sẽ đi ăn tối chúc mừng lễ Tình Nhân lẫn ăn mừng cô ấy đậu kỳ thi luật Tokyo. Tôi mỉm cười liếc nhìn chiếc nhẫn đính hôn kiêm nhẫn kết hôn đang nằm vừa vặn trên ngón trái áp út của mình.  

Hôm nay chúng tôi sẽ ăn mừng kỷ niệm 4 năm bên nhau. Tôi chợt nhớ đến cái ngày cô ấy tuy vụng về nhưng lại ngọt ngào cầu hôn tôi và cái cách cô ấy nhảy cẫng lên vui sướng khi tôi trả lời "Tớ đồng ý." Nhưng với tôi ký ức đáng nhớ nhất là khi tôi toàn tâm toàn ý chấp nhận để thêm họ của cô ấy vào tên đầy đủ của tôi.

Takahashi-Maeda Atsuko. Nghe êm tai lắm, mọi người có thấy vậy không?

Tay trong tay, chúng tôi bước ra khỏi giảng đường và tiến đến bãi đậu xe. Tôi nghiêng đầu và đột nhiên nghĩ đến một câu hỏi đã canh cánh trong lòng nhiều năm nhưng chưa bao giờ hỏi.

"Tớ nghe ra được tế bào thần kinh trong đầu cậu đang hoạt động đấy. Cậu đang nghĩ gì vậy?" Minami hỏi.

Cô ấy thật hiểu rõ tôi. "Nè  Minami, tớ nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau vào bốn năm trước, lúc đó chuyến tàu đâu có đầy người...vậy tại sao cậu lại ngồi kế tớ?" tôi hỏi

Dừng lại trước chiếc xe đỗ ở bãi đậu xe của chúng tôi. Minami đặt một nụ hôn nhẹ nhàng lên bàn tay trái của tôi rồi nói. "Lý do tớ ngồi cạnh cậu trên chuyến tàu lửa vào cái buổi trưa Lễ Tình Nhân định mệnh đó ... là vì lúc đó cậu đang cười."

4 comments:

  1. Tui còn tưởng cái đoạn Hết của thím là hết lun cả fic rồi ấy chứ :v :v Hết khúc đó thiệt chắc đập đầu tự vẫn wá =w=.
    Fic này mang đậm chất Cải Cà nhà ta nhỉ :3 đọc xong nó thấm từ từ vào não ấy.

    ReplyDelete
  2. sao lần nào mình cũng chậm hơn bạn Gấu Takatsuko thế nhỉ.
    cái này hay nè, nụ cười của chan luôn thu hút và rất đẹp

    ReplyDelete
  3. Bộ 2 bạn canh me lấy tem fic hay sao vậy =))

    ReplyDelete
    Replies
    1. me fic để đọc đó mừng. dạo này nhà atsumina của chúng ta ....rồi fic thì cũng khỏi nói lun. các au cũng dần dần mất cảm hứng ví dụ như beluntaka. ko biết au bít ko. nên có fic là mình me hà

      Delete