Friday, August 22, 2014

[Oneshot] Encounters

Original title: Encounters
Author: Cheesecake
Pairing: Atsumina
Genre: Fluffy
Translator: Nhoc Sin
Source: Nihongogo


Một trong những idol thực tập sinh mới nhất của Ogi Pro và thành viên của nhóm nhạc sắp ra mắt 'No3b' chán ngán rải bước đến trạm xe lửa gần nhất.

Takahashi Minami, giọng ca nội lực của nhóm vừa bị mắng cho một trận tê tái nhất trong suốt cuộc đời của cô trước mặt toàn thể những thực tập viên khác trong phòng. .

"Geez, mình mệt quá đi! Hôm nay đúng là cái ngày tệ nhất!," cô hét lớn trong lúc khảo sát xung quanh mặt đất xem có cái gì để đá cho hả giận không. "Bộ đó là lỗi của mình khi mấy người đó muốn dạy chúng ta vũ đạo của cả ba bài hát mới trong một ngày à? Dĩ nhiên là mình bị lẫn lộn rồi!"

Rốt cuộc cũng đến được sân ga, cô thở phào nhẹ nhõm và hy vọng rằng hôm nay sẽ không gặp phải điều gì trái nghoe nữa. Đã vậy mà hai người bạn cùng nhóm đều mệt mỏi như cô lại nổi cơn khi cô phàn nàn về nhà quản lý.




"Chắc tại không ai muốn nghe. Thôi kệ, giờ mình chỉ muốn về nhà, ăn katsudon rồi chui vào nằm dưới cái kotatsu đọc manga thôi. Buổi chiều xoa dịu tâm hồn, ta tới đây."

Takamina thò tay vào túi xách lấy tờ vé xe lửa trong bóp ra.

Không cảm giác ra gì ngoài không khí, cô nhìn xuống bên hông.

Vé không ở đó. Bóp, cũng không ở đó. Túi xách, cũng mất tiêu...

"Cái quái gì thế này?!," cô nói, hoảng hốt khi nhìn thấy một người khả nghi cầm túi xách của cô chạy xuyên qua đám đông.


=== === ===

Sau một hồi dài đứng đó thoảng thốt mà không có ai ngừng lại để cứu vớt đời cô, Takamina ngồi sụp xuống đất ôm lấy đầu gối.

"Không thể tin được, bị hạ nhục trước mắt bạn bè, cãi nhau với bạn thân nhất, mất túi, mất tiền, mất vé xe...Mình không còn cái gì hết," cô nói khi sự phẫn uất về việc mọi chuyện đều đi ngược với kế hoạch của cô thoát ra ngoài bằng những giọt nước mắt mặn chát.

Thút thít vài cái để nước mắt ngừng chảy, Takamina cố hết sức tự động viên bản thân.

"Được rồi. Takahashi Minami, đây là con đường mày đã chọn. Mày biết rõ mà. Mày sẽ ổn thôi. Takamina, mày chịu được." Cô vừa nói vừa dùng cả hai lòng bàn tay vả nhẹ má vài cái. 

Vài giây sau cô lại nhìn xuống mặt đất dưới chân.

"Chỉ là đôi lúc...con đường ngu xuẩn này khó đi quá."

"Không tệ đến vậy đâu," Một giọng nói vang lên kế bên khiến Takamina xem chút nữa là ngã bổ ra sau.

Mà không chừng cô sẽ ngã thiệt nếu không có cô gái xinh đẹp kia cuối người xuống một cách nhẹ nhàng nhưng vững chắc kéo cô lại.

Takamina nhìn vào người con gái ấy trong khi nước mắt của cô tiếp tục tuôn rơi.

"À...nè đừng có khóc," cô gái kia nói trong lúc cố lau đi những giọt nước mắt để rồi Takamina thụt người ra sau tránh cô. 

'Hôm nay thật...thật không phải là ngày của mình,' Takamina nghĩ thầm khi cô sụt sịt thêm vài cái. 'Hết người trên đời rồi hay sao mà lại là cô gái này.'

'Cô gái này' thật ra là idol hàng đầu của một công ty rất thành danh và với tất cả ý định lẫn mục đích...lại là đối thủ của Takamina. Hoặc sẽ là đối thủ một khi No3b có được cơ hội ra mắt single đầu tiên. 

Dù sao đi nữa, Takamina cũng không thấy vui lòng. Nhìn xuống bản thân mình rồi nhìn sang cô gái kia cô không thể làm gì ngoài thở dài bại trận.

'Mình trông như đống rác. Nhưng nhìn cô ấy kìa...đôi mắt ấy, nụ cười ấy. Cô gái này là cái gì vậy, một cỗ máy được sản xuất tuyệt hảo sao?'

"Thật hiếm khi thấy cô không có nụ cười trên môi đấy, " cô gái kia nói.

"Ờ dường như dù sao tôi cũng là con người," Takamia trả lời không nhận ra sự thất vọng lẫn chút bực bội trong giọng nói của cô mặc dù cô có cảm thấy chút hối hận. Cô thậm chí đã bỏ lỡ cơ hội hỏi xem tại sao một thần tượng nổi tiếng như thế lại biết tên cô.

Cô nàng idol kia đơn thuần gật đầu.

"Tôi cũng vậy," cô ấy nói. "Nhưng cô cũng biết mà đúng không?'

Mất một hồi lâu Takamina rốt cuộc cũng để mắt sang cô gái kia khiến cô đấy đột ngột thôi không nhìn cô nữa.

Và rồi, cái cảm giác tội lỗi dâng trào do nghĩ xấu về cái con người duy nhất trong đám đông đã bỏ công ra hỏi thăm xem cô có sao không đã khiến cô đứng lên rời khỏi.


'Mình đang lây lan vi khuẩn ngày thảm bại tới mấy người xinh đẹp rồi,' cô nhíu mày thầm nghĩ.

Khi định đứng lên mệt mỏi cuốc bộ về nhà, Takamina đột nhiên cảm giác một bàn tay nắm lấy tay mình.

"Dù sao chúng ta cũng chung đường" cô gái kia nói. "Hay về chung nhé."

Takamina ném một ánh nhìn dò hỏi sang nhưng  không hề nghĩ đến rút tay mình ra.

"Cô đang đi hướng nào?" cô hỏi chỉ để được đáp trả bằng một cái nhún vai và một nụ cười.

"Cô đi hướng nào tôi đi hướng đó." 

=== === ===

Cả hai đi chung được một quáng trước khi quyết định ngồi xuống bờ sông gần đó.

Họ cùng ngồi xuống nhìn ra mặt nước yên ắng và rồi một trong những tiếng thở dài chán ngán của Takamina cuối cùng cũng thúc giục cô gái kia ngăn chận chuỗi suy nghĩ của cô.

"Hôm nay tệ lắm à?" Cô ấy hỏi

"Tôi nghĩ đó là ngày tệ nhất của đời tôi," Takamina trả lời mặc dù cảm thấy không ổn cho lắm khi đảo mắt khảo sát tứ phía.

Gồng mình chuẩn bị tinh thần cho màn phỏng vấn cô thừa biết sắp sửa kéo đến. Dù sao làm nghề này là vậy, khi biểu lộ ra bất kỳ biểu hiện cảm xúc nào thì phải nhắm sẵn sẽ đối diện với màn tra hỏi tới tấp. 

Cô ngạc nhiên khi nhận được một cái gật đầu thông cảm cùng một nụ cười nhẹ.

"Tôi bị thế cũng nhiều lắm, nên có thể hiểu được," cô gái ấy đáp lại, mắt vẫn nhìn vào dòng nước. "Tuy thế vẫn phải nói rằng đối với tôi ngày hôm nay đang dần khá lên." 

Takamina không thể thôi nhìn sang cô gái kia, khi phát hiện bản thân đang ngắm người ta chăm chăm cô phải ngưng lại một chút rồi cố gắng kéo dài cuộc đối thoại vốn không hiện hữu.

Dù sao họ cũng đâu phải là tình nhân... đâu phải quyết định ra bờ sông ngồi chỉ để hưởng thụ sự hiện hữu của đối phương.

'Có phải không?'

"Cô ở đây làm gì vậy? Không phải cô nên ở nơi khác sao?," Takamina hỏi với những ý nghĩ phiền toái đang lơ lửng trong đầu.

"Để làm gì? Tôi không hẳn là loại con gái người khác thích đưa về nhà trò chuyện hay gặp gia đình đâu."

Takamina nhúc nhích một cách không thoải mái.

Cô đã nhìn thấy rất nhiều sự cô đơn trong đôi mắt kia dù trên môi vẫn nở một nụ cười chuyên nghiệp.

"Tôi không biết, làm những chuyện của người thành danh? Như ký tên, chụp hình với người khác hoặc đại loại thế?"

Cô nàng thần tượng cười lớn tuy ánh mắt vẫn không cười. 

Khi Takamina nhìn cô ấy cô hiểu được tại sao lại có người phàn nàn về việc cô gái này không quan tâm hoặc không đủ cố gắng khi làm việc. 

Vì giống như Takamina, cô ấy cũng rất mệt mỏi. Có lẽ còn mệt hơn...vì dù sao cô ấy đã vào ngành idol nhiều năm, lúc nào cũng đứng ở vị trí hào quang, luôn được mọi ánh mắt dõi theo. Lớn lên trong một hoàn cảnh như vậy ai nấy cũng sẽ bị ép đến mức không chịu nổi thôi.

"À cái loại thành công đó à," Cô ấy nói sau một hồi. "Tôi không biết...đôi lúc cũng tốt, chắc vậy. Nhưng có nhiều thứ còn quan trọng với tôi hơn. Như hít thở nè," cô ấy vừa trả lời vừa nhìn Takamina vốn đang tự ý thức chỉnh trang bản thân rồi lại tự động thầm hỏi tại sao.

Dường như bờ sông cũng là một trong những nơi nổi tiếng được các đôi tình nhân chọn làm chỗ hẹn hò, chụp ảnh hoặc chung quy là làm những chuyện lãng mạn khác.

Thật đáng tiếc vì khi định mệnh đưa đẩy một nữ idol đang cực nổi tiếng và một idol sắp sửa nổi tiếng ghé thăm, tất cả những hoạt động đó đều ngừng lại,  thay vào đó bằng những chiếc máy chụp hình chỉa tới tấp vào bộ đôi mỹ nữ vừa xuất hiện.

Sự bực mình của cô gái ấy đột nhiên biến thành mạnh bạo khi cô ấy tóm lấy tay của Takamina - lúc đó đang chỉnh trang mặt trước cũng chiếc áo đang mặc - và kéo cô lại gần khiến Takamina phải lấy lại thăng bằng bằng cách đẩy ngược lại vào vai cô ấy. 

Takamina ngước lên ngạc nhiên.

"Đừng có làm vậy người khác sẽ nghĩ chúng ta đang đánh nhau đấy," cô nói, thật tâm lo lắng cho cô gái kế bên. Tuy vẫn chưa ai biết cô là ai nhưng cô gái kia thực tế là một cái tên nhà nhà đều biết.

"Tôi không quan tâm đến họ," cô ấy kịch liệt trả lời khi trừng mắt nhìn mấy người đang dùng điện thoại chụp hình hai người.

Takamina nhíu mày.

"Phải quan tâm chứ. Chúng ta là idol mà không phải sao? Đây là điều chúng ta làm mà đúng không?"

"Nếu chúng ta không phải idol? Nếu...không phải điều chúng ta làm?" cô gái kia trả lời chỉ khiến Takamina nhíu mày sâu hơn.

"Phải mà. Tôi không muốn dòng tít của trang nhất báo ngày mai đăng tin cô đánh nhau với một thần tượng đối thủ đâu, "Takamina nói khiến cô gái kia khựng lại. 

"Cô đang lo cho tôi à?"

Takamina chớp mắt, ngạc nhiên với chính bản thân mình.

"Ừ," Cô đỏ mặt thú nhận. "Sao cũng được, tôi chỉ không muốn họ nghĩ..."

Cô bị cắt ngang khi cô gái kia đột nhiên lướt tới quá gần khoảng cách cá nhân.

"Không có ai sẽ nghĩ chúng ta đang đánh nhau đâu," cô thì thầm vài giây trước khi bắt trọn đôi môi, hơi thở và rất có thể là cả cái vật đang đập mạnh trong lòng ngực Takamina.

Khi họ buông nhau ra quai hàm của Takamina rớt xuống.

"Cô không sao chứ?"

"Cái quái gì vừa diễn ra thế?" Takamina hoài nghi hỏi.

Cô gái kia nhún vai.

"Có lẽ là một lời tỏ tình thầm lặng kiểu gì đó...để truyền đạt cái quan niệm tôi vẫn luôn yêu thích cô?"

Takamina thừa cơ vừa nhảy tưng tưng vừa chỉ tay sang....con số đang tăng dần...của mấy chiếc điện thoại ghi hình chĩa về phía họ..

"Cô hôn tôi! Tôi không tin được! Cô hôn môi tôi và tôi lại cảm thấy tuyệt vời! Aaaaaa! Có nhiều người đang chụp hình kìa! Sao cô lại bình tĩnh quá vậy?"

"Sao cô lại đáng yêu như vậy?"

Thở dài đầu hàng (theo nghĩa bóng), Takamina nhìn người con gái đang đơn thuần nhìn cô cười kia. 


"Tôi phải làm gì với cô đây?"

Cô gái kia nhún vai, đột nhiên tỏ ra hồi hộp và không chắc chắn vì một lý do nào đó.

"Muốn làm gì tùy cô. Chúng ta có thể đi ra khỏi chỗ này ngay nếu cô muốn...nhưng nếu làm vậy tôi thật lòng hy vọng sự nghiệp của cô sẽ được cất bước. Như vậy sẽ dễ dàng hơn để tôi trở thành một fan hâm mộ sưu tầm cuồng nhiệt," cô ấy chêm vào có phần trêu chọc.

Takamina tóm lấy tay cô nàng kia và bắt đầu kéo cô ấy sang phía dãy nhà hàng nằm đối diện dòng sông.

"Chúng ta đi đâu vậy?"

"Cứ đi theo đi. Cô đã đánh cắp nụ hôn đầu của tôi có biết không. Đừng nghĩ tôi sẽ cho cô thêm một cái thứ hai trước khi bắt cô ít nhất phải đãi tôi một bữa."

Takamina mỉm cười khi lời nói của cô nhận được một tiếng cười chân thật từ cô gái idol kia.

"Hơn nữa, ba mẹ tôi nhất định sẽ hỏi về ngày hẹn hò đầu tiên của chúng ta khi họ gặp cô đấy," cô thêm vào.

=== === ===

Cuối cùng khi bước chân vào nhà với tinh thần vẫn mệt mỏi và khuôn mặt thì vẫn trông như cả thế giới vừa xoay cô như dế cả ngày, Takamina liền bắt gặp đứa em trai đang lo lắng tiến về phía mình.

"Hôm nay tệ lắm à?" cậu ấy hỏi.

Takamina lắc đầu.

"Thật ra...hôm nay rất hoàn hảo," Takamina trả lời.

END

4 comments:

  1. thế thui hả au. thật kaf mình muốn đọc nữa ghê

    ReplyDelete
    Replies
    1. Bạn có thể thêm vào đoạn kết nếu muốn =))

      Delete
  2. "Cô đi hướng nào tôi đi hướng đó." =]] nge rất ư là...
    fic này cũng rất là ... :v hổng biết nói sao luôn nhưng cũng vui :3

    ReplyDelete
    Replies
    1. Tui tháy hơi random tí, thôi kệ lần sau cho thím một cái SE chơi:))

      Delete