Saturday, August 9, 2014

[Oneshot] Còn tới 20 năm để dụ dỗ cậu

Original title: 20 years left to woo you

Author:  kaizoku_gal

Genre: Fluffy :v

Pairing: Atsumina

Translator: Nhoc Sin

Editor: Thiên Thánh

Nguồn: Jphip



Ace của AKB đang nhìn chăm chăm vào cái ngày đang hiển thị trên mobile của cô. Hôm nay vừa bước qua ngày 10 tháng 7, cũng có nghĩa là cô vừa tròn 20 tuổi. Hàng ngàn các tin nhắn email chúc mừng sinh nhật bắt đầu đổ vào ào ạt, khiến chiếc mobile của cô reng lên không ngừng.



"Happy birthday Acchan! Lát nữa cùng nhau đi karaoke nhé!"



"Maeda-san, happy birthday!"



"Cậu già đi rồi đấy! Hahaha~ Dù sao đi nữa, happy birthday Acchan!^^"



Đó là một trong những emails mà cô vừa nhận được. Cô cố gắng trả lời lại từng cái một nhưng chuỗi thông báo bất tận kia đang khiến cô dần mất nhẫn nại. Bỏ cuộc, cô đặt chiếc điện thoại xuống cạnh bàn ngủ, định lát nữa sẽ trả lời tất cả các emails cùng một lúc khi chiếc điện thoại dịu lại. Nằm xuống giường, cô nhìn chăm chăm lên trần nhà.





"20 à? Nghe già quá." Atsuko thở dài.



Cô đã không còn là một cô bé tuổi teen nữa. Thật cũng chẳng thấy khác biệt chỗ nào, nhưng cô biết có người sẽ kỳ vọng cô có trách nhiệm hơn hơn khi con số 1 nay đã được thay thế bằng số 2 nằm chễm chệ trước tuổi cô. Từ khi AKB bắt đầu nổi lên trở thành nhóm nhạc thần tượng hàng đầu Nhật Bản, khối lượng công việc của họ dường như cũng tăng lên hàng tấn và với cương vị là gương mặt đại diễn lẫn Ace của AKB, Atsuko ngày càng có ít thời gian dành riêng cho mình. Thật oải lắm chứ, cứ đi đây đi đó, diễn tập, tham gia các show variety, biểu diễn trên các chương trình âm nhạc... thêm vào giờ đây sự nghiệp solo lại vừa cất bước, danh sách công việc phải làm tăng lên gấp 2 hay 3 lần ấy chứ.



Nhưng cô không ghét cuộc sống của mình. Ngược lại cô rất yêu thích việc trở thành tâm điểm. Là một idol, tất cả những sự chú ý đó cho cô cảm giác thành công. Và cô rất yêu AKB. Nếu có cơ hội được lập lại cuộc sống của mình, cô vẫn sẽ chọn đi thử giọng cho nhóm một lần nữa. Có thể nói AKB là một trong những điều tốt nhất từng xảy đến với cô.



Tuy vậy nhưng Maeda Atsuko cũng là một cô gái bình thường. Khi áp lực công việc quá tải bắt đầu khiến cô khó chịu, cô hy vọng được nghỉ ngơi mà không phải chịu đựng ánh nhìn soi mói của truyền thông, không cần biểu diễn hay phỏng vấn, không có camera theo dõi khắp nơi ghi lại từng thứ một cô đang làm. Một buổi nghỉ mát bên bờ biển cùng các cô bạn là tuyệt vời nhất. Nhưng vì cô vừa phải bận rộn với bộ phim của mình cùng sự nghiệp solo, thời gian ở bên cạnh các cô gái trong AKB cũng ngày càng ít. Nếu đem so sánh không khí của phòng thay đồ khi cô hoạt động solo với khi biểu diễn cùng nhóm thì nó có vẻ bớt hỗn loạn hơn và cũng... cô đơn hơn.



Tuy có thể trò chuyện với các nghệ sĩ khác nhưng dĩ nhiên họ không thể sánh bằng các cô gái cô đã ở chung trong suốt khoảng thời gian trưởng thành. Cô nhớ những cái ôm và những nụ hôn tình cờ của các thành viên. Thậm chí nhớ cả những màn sờ mó (tuy sẽ chả bao giờ cô thú nhận điều này). Và trên hết, cô nhớ người bạn thân nhất và cũng là người captain của mình.



"Minami." Atsuko khẽ gọi tên của người bạn thân tuy biết rõ tên captain đó làm gì mà nghe được khi cô đang ở trong phòng một mình.



Tiếng chuông điện thoại đột ngột vang lên khiến Atsuko ngạc nhiên đến nỗi nhảy dựng lên và xém chút nữa là té khỏi giường. Sau khi nhận ra đó chỉ là chuông báo có người gọi mình cô bình tĩnh bước tới nhấc điện thoại lên. Tên người hiển thị trên đó làm một nụ cười nở ra trên môi. Atsuko mở phone đặt lên tai.



"Moshi Moshi?"



"Hey Acchan! Otanjoubi omedetou! Bây giờ cậu già bằng tớ rồi có cảm giác thế nào?" Nghe được giọng cười ở đầu dây bên kia khiến Atsuko không thể không cười theo.



"Hmmmm... Tớ cảm thấy cơ thể mình đột nhiên già đi. Lúc cậu tròn 20 có phải cũng cảm thấy thế không?" Atsuko cười thầm.



"Ơ vậy hả? Cậu nên chăm sóc bản thân mình nhiều hơn. Đừng làm việc quá sức đó." Nhận ra sự lo lắng trong giọng nói kia, Atsuko cảm thấy trong lòng ấm áp. Hiển nhiên cô gái kia không nhận ra Atsuko chỉ đang đùa nhưng cũng vì mảng tính cách đó mà Atsuko không thể nào không ngày càng yêu chủ nhân của giọng nói kia thêm một chút. Chúa ơi, làm sao mà cô lại không thể không muốn kết hôn cùng cô ấy kia chứ?



Atsuko bật cười vào phone. "Tớ chỉ đùa thôi, Minami. Tớ vẫn cảm thấy bình thường. Còn vô cùng khỏe mạnh nữa."



Ace có thể nghe ra tiếng Takamina làu bàu những câu như "đừng có đùa như thế" và "xui xẻo lắm!" Atsuko quyết định cắt ngang màn lẩm bẩm của captain.



"Dù sao đi nữa... Arigatou, Minami-chan... vì lời chúc sinh nhật... cũng như vì lúc nào cũng đều ở bên cạnh tớ."



Tên captain chợt rơi vào im lặng trong giây lát. Atsuko có thể tượng tượng ra một Minami đang cười thầm khi cô nghe được câu nói kế tiếp của cô ấy.



"Chuyện nhỏ mà. Vậy mới là bạn bè chứ."



Atsuko bĩu môi. Bạn bè. Ôi cô ghét (đôi khi) cái từ này biết bao khi nó phát ra từ miệng của captain. Tên captain ngu ngơ này lúc nào cũng thất bại trong việc nhận ra rằng trong lòng Ace, vị trí của hắn còn hơn thế. Những ám chỉ mà cô gợi ý trong nhiều năm qua, những màn nũng nịu, sự đối xử đặc biệt của cô dành cho hắn... và tức chết đi được, cô còn công khai viết rằng cô muốn kết hôn cùng hắn vậy mà! Khi tên captain lùn tịt kia không có biểu hiện gì sau khi Atsuko nói với hắn về màn kết hôn hờ với Miichan, Atsuko thiếu điều muốn hét lên tỏ tình bằng cả trái tim vào mặt hắn cho xong.



"Nhưng chắc cũng chả ăn nhằm gì." Atsuko thầm nghĩ rồi thở dài.



"Này, cậu có sao không? Cậu im lặng hơi lâu đó." Giọng nói của Minami làm Atsuko sực tỉnh rằng cô vẫn đang nói chuyện trên phone.



Hoảng loạn, Atsuko cố vắt não để tìm ra một lời ngụy biện vì không muốn khiến cô gái kia lo lắng.



"Tớ... ừm... Tớ không biết phải làm gì bây giờ đây?" Atsuko ngay lập tức muốn che mặt vì lời ngụy biện vô lý đùng đùng đó nhưng tiếng cười ở đầu dây bên kia đã khiến cô phải suy nghĩ lại.



"Sao cậu không ngủ đi? Giờ này là giờ ai nấy đều đi ngủ cả rồi." Minami vừa nói vừa cười.



"Mou~ tớ chưa buồn ngủ. Ngủ không được. "Atsuko trề môi.



"Ơ... vậy đi viết blog hay gì đi?" Minami gợi ý.



"Blog hả. Tớ không biết phải viết gì nữa." Atsuko nói, suy nghĩ đến lời đề nghị đó.



"Là sinh nhật của cậu mà. Viết về ước nguyện hay gì đó đại loại. Tớ chắc chắn dù cậu có viết lảm nhảm gì thì fans cũng sẽ thích thôi." Takamina nói đùa.



Atsuko bật cười. "Ước nguyện của tớ hả? Không hiểu sao tớ không nghĩ ra điều gì để ước hết."



Atsuko đang nói dối. Hiện tại cô đang nghĩ tới một điều nhưng nó không phải là điều mà cô có thể nói với tên captain hay cánh truyền thông.



Tớ ước cậu sẽ nhận ra tình cảm thật sự của tớ đối với cậu.



"Ờ... ừm... Để xem cậu còn cái gì để viết đây ta..."Giọng Minami nhỏ dần. Nhìn thấy tên captain đang cố gắng suy nghĩ xem còn gì để cô có thể viết khiến Atsuko cười khúc khích.



"À... hay là... cậu... có thể viết về... việc... muốn-kết-hôn-với-tớ nữa chẳng hạn?" Takamina lên tiếng, mấy từ cuối trở nên lộn xộn nhưng Atsuko vẫn nghe rõ từng âm tiết vừa được phát ra.



Atsuko chớp mắt. Không biết có phải cô vừa tưởng tượng hay không. Nhưng sự im lặng ngột ngạt đến từ đầu dây bên kia nói cho Atsuko biết rằng chính miệng Minami vừa nói ra điều đó. Đôi mắt của Atsuko sáng lên. Có lẽ tên captain ngu ngơ này thật ra cũng không phải ngu ngơ lắm.



"Cậu nói gì thế Minami? Tớ nghe không rõ. Cậu nói nhanh quá." Atsuko chọc ghẹo hắn. Cô cũng muốn nghe những từ đó một lần nữa.



"Khô-không có gì cả. Quên điều tớ vừa nói đi. Haha..." Minami bật cười lo lắng. Atsuko không thể không cảm thấy một chút thất vọng.



"Tớ nói thật đấy... cái việc tớ-muốn-kết-hôn-cùng-Takamina." Atsuko nhẹ nhàng nói, một nụ cười buồn hiện trên môi. Minami lại rơi vào im lặng.



"Acchan tớ..." Giọng nói của tên captain lại nhỏ dần và rồi vài giây sau đó cả thế giới dường như quá im ắng giữa bọn họ. Trái tim của Atsuko đau nhói.



Takamina hắng giọng.



"Sao cậu lại dám nói vậy??"



Trái tim của Atsuko lại càng đau hơn.



"Cậu-cậu... Cậu kết hôn với MII-CHAN rồi mà!" Tiếng hét đột ngột từ cô gái thấp bé kia khiến Atsuko ngạc nhiên. Đó không phải là câu cô nghĩ tên captain sẽ nói.



"Nói muốn kết hôn với tớ mà cậu lại đi kết hôn với Miichan. Acchan, cậu đúng là playgirl." Atsuko bật cười khi nghe lời nói của Minami.



Atsuko biết Minami chỉ nói đùa nhưng cô cũng hiểu Minami đủ lâu để nhận ra một chút tổn thương trong câu nói đó. Rõ ràng là tên captain đang rất KHÔNG VUI về "màn kết hôn" ấy. Trái tim của Atsuko đột nhiên không còn đau nữa.



"Vậy... nếu tớ ly dị Miichan, cậu sẽ lấy tớ chứ?" Atsuko vừa hỏi vừa cố gắng che đậy niềm hy vọng trong giọng nói của mình.



"Ơ? Hả? À... tớ... à.." Giọng nói của Takamina cho thấy câu hỏi vừa rồi đã khiến cô luống cuống. Atsuko có thể mường tượng ra người bạn rụt rè của mình đang đỏ mặt ngượng ngùng ở đầu dây bên kia, khiến cô nở nụ cười.



"Lấy gì đảm bảo cậu sẽ không bỏ tớ chạy theo người khác như cậu sắp làm với Mii-chan chứ?" Câu hỏi của tên captain khiến Atsuko mất cảnh giác. Cô cảm nhận ra được sự nghiêm túc trong câu hỏi đó. Atsuko mỉm cười.



"Cậu biết rõ trái tim tớ sẽ mãi thuộc về cậu mà, Minami." Atsuko từ tốn trả lời. Lại một khoảng im lặng bao trùm cả hai.



"Chỉ giỏi nói ngọt." Giọng nói của Minami rốt cuộc cũng phá vỡ sự căng thẳng giữa họ. Lời nói có vẻ như kết tội nhưng có một điều không hề sai đó là tên captain đang mỉm cười khi thốt lên câu đó. Atsuko bật cười nhẹ.



"Tớ không biết cậu đang nói gì hết. Tớ lúc nào chả ngọt ngào." Atsuko nói đùa khiến Minami khịt mũi.



"Phải rồi phải rồi. Đi ngủ đi, cô bé ngọt ngào. Trễ rồi đó. Cậu nên đi nghỉ ngơi chứ." Giọng nói của cô gái kia lại tràn đầy lo lắng. Atsuko liếc nhìn đồng hồ, đúng là muộn thật.



"Vâng thưa captain. Tớ sẽ đi ngủ ngay." Atsuko khúc khích.



"Ngoan lắm, ngủ ngon nhé Acchan."



"Cậu cũng vậy Minami."



"Cám ơn à mà nè Acchan?"



"Sao nào?"



"Nếu tớ 40 tuổi mà trong lòng vẫn chưa có ai... tớ sẽ lấy cậu."



Atsuko không nói nên lời.



"Cho nên... happy birthday, ngủ ngon và mộng đẹp (ngọt) nhé!" Tên captain cúp máy trước khi Ace kịp lên tiếng.



Atsuko hít vào thật sâu và nằm xuống giường cùng một nụ cười rạng rỡ trên mặt. Cô nhớ lại những gì mình đã viết trên blog. Cô đã viết rằng nếu tới năm 30 hay 40 tuổi mà vẫn chưa tìm được ai, cô sẽ kết hôn với Takamina. Bây giờ nghĩ kỹ lại thấy thật nhảm nhí.



Làm sao mà cô có thể tìm được một ai đó tốt hơn captain yêu dấu của cô chứ.



Với suy nghĩ đó, Atsuko đưa ra một quyết tâm. Đối với Minami, cô sẽ không bỏ cuộc. Dù sao đi nữa, Maeda Atsuko 20 tuổi còn những 20 năm để dụ dỗ tên captain của cô kết hôn với cô kia mà.





END





——-——-——-——-——-——-——-



No comments:

Post a Comment