Sunday, September 7, 2014

[Two-shot] Impasse [Part 1/2]

Original Title: Impasse
Author: kaizoku_gal
Genre: Romance
Pairing: Atsumina
Translator: Nhoc Sin
Source: jphip


Impasse = Chỉ một tình huống dậm chân tại chỗ không có tiến triển, hoặc không thể tiến triển.

An Impasse. Mối quan hệ của họ cảm giác là như thế đấy.Thấu hiểu nhau hơn bất kỳ ai nhưng có những lúc, lại không hiểu gì về đối phương cả. Họ là đôi bạn thân nhất và đôi lúc còn hơn thế nhưng đến cuối cùng Maeda Atsuko và Takahashi Minami chỉ là như thế thôi - mãi mãi ở khoảng giữa. Không hơn không kém. 

"Sao mình lại đi yêu cái con người này nhỉ?" Nghĩ tới đó Atsuko cảm thấy muốn tự vả mình vài cái. Thật là bực mình mà; yêu thích một người nhiều đến thế nhưng người đó lại không xem mình như vậy. Nếu cái con người kia hoàn toàn không hứng thú với người cùng phái, thì có lẽ Atsuko sẽ dễ dàng rũ bỏ cái cảm giác đang trỗi dậy trong cô đối với Captain của AKB48 hơn. Nhưng Takamina thì lại thẳng* như cầu vòng vậy, Atsuko chắc chắn điều đó (hoặc vô tính, có thể lắm - vì Minami có nói là cô ấy không hứng thú với cả nam lẫn nữ mà, nhưng Atsuko lại chọn phớt lờ cái giả thuyết đó). Takamina kiếp trước còn là một người đồng tính cơ mà.




Sự bực bội của Atsuko càng dâng cao khi chứng kiến cảnh tình yêu của đời cô đang tranh giành Kojiharu với Yuko...lại nữa rồi( Làm sao mà cậu ấy lại không phải là đồnh tính nhỉ?). Haruna xem ra đang rất tận hưởng sự chú ý dành cho cô, bằng chứng lộ rõ ở nụ cười hơi rộng trên mặt mặc dù chị ấy lại đang đánh đầu hai cái kẻ lùn xủn kia vì lối cư xử con nít. Tuy thế, nhưng rõ ràng trong mắt Haruna chứa đầy tình cảm dành cho một trong hai tên bé xíu kia vì cô đã xoa đầu cái tên nhỏ con nói trên một cách dịu dàng ngay sau khi cái cô gái nhỏ con ấy la lên rằng "Nyan Nyan đánh mạnh quá đi!"  Tên sóc chiếm lấy cơ hội bay lên người của cô mèo cao hơn.

"Trái tim và cơ thể của Kojipa đều thuộc về chị! Rút lui đi Takamina!" Tên sóc la lớn khiên cô nàng cao kều kia đỏ mặt rồi lôi hắn đi xềnh xệch. Ngay cả khi đang bị lôi đi, một Yuko đang nổi giận vẫn cố thè lưỡi ra trêu chọc đối thủ. Captain cảm thấy như bị thách thức bởi hành động đó nhưng trước khi kịp chạy theo cái cặp đôi kia, một đôi bàn tay xuất hiện từ phía sau ôm lấy eo cô. Vì lý do nào đó mà Atsuko cảm thấy cô đã chứng kiến quá đủ nên đã quyết định ra tay hành động.

"Mi-na-mi." Atsuko thổi vào tai Takamina khiến Captain giật mình. Một Minami đỏ mặt vùng ra khỏi cái ôm của Atsuko và xoa mạnh bạo vào lỗ tai của mình như thể nó vừa bị bỏng không bằng.

"Acchan! Tớ đã bảo cậu đừng có làm vậy nữa! Cậu biết tai của tớ nhạy cảm lắm mà!" Những lời la mắng của Captain khiến Atsuko trề môi.

"Nhưng phản ứng của cậu dễ thương đến nỗi khiến tớ không cưỡng lại được." Atsuko đáp lại. Minami nhìn sang chỗ khác, mặt ngày càng đỏ hơn.

"Acchan, đôi lúc cậu thật là khó hiểu đó. "Minami càu nhàu. Atsuko không nói lời nào rồi quàng tay cả hai lại với nhau, cái trề môi vẫn còn đọng lại trên mặt. Cả hai ngồi xuống một băng ghế dài gần đó. Vì lý do nào đó mà Captain đoán ra được rằng có chuyện không ổn với cô bạn thân của cô. Lo lắng xâm chiếm, cô gái lùn hơn hỏi bạn mình đã có chuyện gì xảy ra. Atsuko tảng lờ câu hỏi và lơ đễnh chơi đùa với ngón tay của Minami . Một Minami đang lo lắng đã nắm lấy tay Atsuko và bóp nhẹ nó. Hành động của cô dường như đã thu hút được sự chú ý của Atsuko khi giờ đây Captain và Ace đang nhìn vào mắt nhau.

"Nè, nói cho tớ nghe đi...có chuyện gì thế?" Minami lại hỏi tiếp. Cường độ lo lắng ngập tràn trong ánh mắt Captain đã khiến Atsuko quay mặt đi cùng một chút bẽn lẽn.

Cậu thích cái cách cô ấy quan tâm cậu.

Đột nhiên một giọng nói trong đầu Atsuko vang lên, tự trả lời câu hỏi trước đó của cô về việc vì sao cô ấy lại đi yêu Minami. Minami là một cô gái rất tốt. Thật ra, cô ấy tốt đến nỗi khiến Atsuko cảm thấy tàn nhẫn. Ace nghĩ rằng giá như mà Captain bớt tốt đi một tí, thì có lẽ, chỉ có lẽ thôi, Atsuko sẽ không yêu cô ấy nhiều đến như vậy. Nhớ tới tình yêu không được đáp trả của mình, Atsuko cảm thấy muốn khóc. Cô cảm giác ra được đôi mắt mình đang ngấn lệ nên đã mau chóng vùi mặt vào cổ của Captain để cô gái kia không nhìn thấy được những giọt lệ sắp tuôn trào.

"Không có gì không ổn cả." Atsuko nhẹ nhàng thì thầm.

Takamina cau mày. Rõ ràng là Atsuko đang có chuyện phiền muộn và Minami thì lại không biết đó là cái gì còn Acchan thì lại không chịu nói cho cô biết. Tuy cô rất muốn biết vấn đề của Atsuko là gì, nhưng Captain biết rõ khi nào cần lùi bước để không đẩy vấn đề đi xa hơn.

"Khi muốn cậu ấy sẽ nói cho mình biết." Minami thầm nghĩ.

Minami lẳng lặng choàng tay qua người Acchan và bắt đầu ngân nga một đoạn nhạc nào đó trong lúc đong đưa thân người của cả hai. Cử chỉ đơn giản đó đã phần nào trấn tĩnh Atsuko và Ace nhắm mắt lại, hưởng thụ cái khoảnh khắc đó cùng Captain yêu thương của mình. Đối với Atsuko, thật tuyệt làm sao khi mà Takamina luôn biết phải nói gì và phải làm gì để khiến Atsuko cảm thấy dễ chịu (Tuy tự bản thân Captain lại không biết điều này, cô chỉ đơn giản làm cái điều mà cô cho là đúng trong từng hoàn cảnh)

Cậu thích cái cách cô ấy thấu hiểu cậu.

Lại thêm một lý do khiến cô yêu thích vị Captain nhỏ con ấy. Một nụ cười hiện lên trên gương mặt của Atsuko.

"Cậu đang hát bài gì thế?" Ace hỏi, đầu vẫn tựa trên vai Minami.

"Hmm? À tớ không biết nữa. Tự chế ra thôi? Nên vẫn chưa có tựa đề." Captain trả lời. Atsuko cười khúc khích trước câu trả lời đó. Nhìn thấy người bạn thân nhất của mình chịu cười lại, cô gái nhỏ bé cũng nở một nụ cười trên môi.

"Nè, nè, cậu muốn giúp tớ đặt tựa cho tuyệt tác mới này của tớ không?" Minami hớn hở hỏi. Atsuko cũng bật cười theo.

Cậu yêu cái cách cô ấy khiến cậu bật cười.

Minami đôi lúc lại bựa như thế đó, khiến Atsuko càng có thêm nhiều lý do để yêu Minami. Trò khôi hài của Captain chưa bao giờ thất bại trong việc làm rộn lên bầu không khí. Không giống một vài idol chỉ lo cho hình tượng idol của mình, Minami không ngại làm ra những gương mặt kỳ quái hoặc làm những động tác ngốc nghếch và ngượng ngùng trước ống kính máy quay. Cô ấy còn để những thành viên khác ăn hiếp mình nếu điều đó mang lại nụ cười trên môi mọi người, tuy rằng bản thân thì lại là trưởng nhóm đấy. Takahashi Minami là như vậy đấy.

"Bộ cậu không nghĩ rằng cần phải viết lời trước rồi mới nghĩ ra tựa đề sao?" Câu hỏi của Acchan khiến Captain suy nghĩ lại ý tưởng của mình.

"Hả??? Phải ha" Minami gật đầu rồi làm điệu bộ suy tư. Atsuko ngắm nhìn người bạn thân nhất của mình một cách hứng thú. Rồi không một lời cảnh báo nào, Minami đứng thẳng dậy khiến Atsuko ngạc nhiên.

"Minami?" Atsuko gọi. Captain xoay người lại cùng một nụ cười tươi rói trên mặt. Minami lại nắm tay Atsuko và Atsuko thề rằng cô đang nhìn thấy các ngôi sao lấp lánh trong đôi mắt kia.

"Hay chúng ta cùng nhau viết một bài hát đi!" Minami thốt lên. Phải mất một lúc lâu để từng từ từng chữ ngấm vào và khi đã ngấm vào rồi, đôi mắt cuả Atsuko mở to ra và cô thốt ra một tiếng "Hả!" lớn.

"Đi mà, Acchan! Cậu và tớ cùng viết một bài hát nhé!...rồi chúng ta có thể đưa cho bác Aki xem nữa. Nếu may mắn có khi bác ấy lại thích rồi để chúng ta hát nó trong stage hoặc đại loại thế thì sao?" Takamina phấn khởi nói.

Atsuko nhìn bạn cô mất mấy giây, tự tranh luận trong đầu xem có phải Minami đang thật sự nghiêm túc hay chỉ giỡn chơi. Cái ý nghĩ đó nghe qua có chút xa vời với Acchan nhưng nhìn thấy một Takamina như thế, cô là ai mà có thể nói không chứ? Cho dù nếu bác Aki có không thích đi nữa, đó vẫn sẽ là bài hát của hai người và Atsuko thì nhất định sẽ yêu thích bất cứ thứ gì mang ý nghĩa thuộc về của riêng cả hai . Và có lẽ...Atsuko nghĩ rằng, cô có thể truyền đạt tín hiệu tình yêu của mình thông qua bài hát đó. Ace phải thử bằng mọi cách để chiếm lấy trái tim của Captain, được mà phải không?

"Không tốt à?" giọng nói của Takamina cắt ngang dòng suy nghĩ của Acchan. Khi sự tập trung của Acchan quay trở lại nơi Captain, cô nhìn thấy Minami đang cuối mặt xuống? Rõ là sự im lặng nãy giờ của Ace đã khiến Captain tin rằng cô không thích cái ý kiến đó. Atsuko nhanh chóng huơ huơ tay, cố gắng chứng minh cô thật không có phản đối cái ý kiến viết nhạc đó.

"Không không tớ chỉ đang suy nghĩ về nó thôi. Tớ nghĩ chắc sẽ vui lắm." Atsuko nói cùng một nụ cười.  Điều này khiến Captain hăng hái trở lại.

"Cậu nghĩ vậy à? Tớ biết ngay đó là một ý kiến hay mà! Vì đó là do tớ nghĩ ra mà...he he" Captain nói một cách không quá huênh hoang, khiến Atsuko bật cười lần nữa. Captain sau đó chuyển sang giải thích ý kiến và khái niệm của cô ấy về việc ca khúc của họ phải nên là gì trước sự lắng nghe một cách tận tình của Atsuko.

Cậu thích cái cách cô ấy khiến cậu vui vẻ không giống một ai khác.

Buổi nói chuyện khiến Atsuko quên đi nỗi đau trong lồng ngực của cô. Khi chỉ còn lại hai người cùng làm việc và trò chuyện, cả thế giới đều biến mất để lại chỉ riêng cả hai. Và trong những giây phút như thế này, Atsuko cảm thấyTakamina thuộc về cô ấy và chỉ riêng mình cô mà thôi. Bây giờ...nếu Minami chịu ngừng việc đi tán tỉnh mấy cô gái khác ( Kojiharu ) và bắt đầu nhìn về hướng cô thì tốt biết mấy.  

"Nè, Minami..." Atsuko lên tiếng, lại tựa lên vai của cô bạn thân nhất.

"Hả? Chuyện gì thế?"

"Điều gì ở Kojiharu khiến cậu thích chị ấy nhiều đến thế?" Phản ứng ngạc nhiên của Captain chứng tỏ cô ấy không ngờ Atsuko lại hỏi một câu như thế.

"À...ý cậu là sao?" Captain nhíu mày hỏi lại. Cô không biết cái gì đã thúc đẩy cô hỏi Minami câu đó. Okay, có lẽ một phần lý do là vì tò mò (cô phải biết được lý do). Lia mắt sang bất cứ chỗ nào khác trừ cô bạn thân ra, Atsuko cố gắng giải thích.

"À...cậu từng nói sẽ chọn Kojiharu làm vợ và lúc nào cậu cùng tranh giành chị ấy với Yuko...."Atsuko bỏ lửng câu nói trước khi chấm dứt bằng câu hỏi "Tại sao thế?"

Captain ra chiều suy tư về câu hỏi.

"Tớ nghĩ chắc vì...à...chị ấy đẹp chăng?" Câu trả lời được chờ đợi nãy giờ rốt cuộc cũng đến.

"Nội tâm cậu ấy đúng là con trai." Atsuko lắc đầu, thất vọng với câu trả lời của Minami. Do dự không chiu bỏ cuộc, Atsuko bắn một hỏi khác.

"Còn tớ thì sao?"

Takamina nhướng mày. "Cậu thì thế nào?"

Atsuko nhắm mắt hít vào một hơi thật sâu trước khi mở ra lại và nhìn thẳng vào mắt của Captain.

"Với cậu tớ không đủ đẹp sao?" Gương mặt của Minami lập tức biến thành mười tông đỏ khác nhau khi nghe câu hỏi và nhìn tránh sang chỗ khác. Cổ họng cô đột nhiên cảm thấy khô rát.

"Haha...hôm nay đúng là nóng nhỉ?" Captain cười một cách hồi hộp trong lúc tự quạt cho mình. Gương mặt của cô ấm lên và cả cơ thể cũng bắt đầu tỏa nhiệt. Không hài lòng với câu hỏi chưa được trả lời kia, Atsuko ôm lấy hai má của Minami và xoay đầu Minami sang đối diện cô.

"Với-cậu-tớ-không-đủ-đẹp-sao?" Atsuko lập lại từng chữ một. Takamina nuốt nước bọt. Từ ngữ đã bỏ cô bay mất. Thay vào đó là những câu nói rời rạc thoát ra từ miệng cô.

"À...Ừ...Ừmm."

Cảm thấy sẽ không nhận được một câu trả lời đàng hoàng từ cô gái thấp bé kia, Atsuko buông tay thở dài. Cái cảm giác chùng xuống lại một lần nữa xuất hiện. Có lẽ sẽ tốt hơn nếu cô buông tay? Nhưng làm cách nào đây? Một người có thể tự bảo trái tim mình ngừng yêu một người khác sao? Atsuko bấu lấy ngực và đứng dậy, xoay mặt đối diện sang hướng ngược lại với cô gái thấp hơn kia.

"Quên đi. Hãy quên chuyện tớ từng hỏi câu đó." Ace lên tiếng. Takamina chỉ có thể nhìn sững vào lưng của Atsuko. Cô cảm thấy mình cần phải nói một cái gì đó nhưng là gì đây?

"Acchan...tớ-" Captain bị cắt ngang khi Atsuko đột nhiên quay lại và mỉm cười với cô. Cái nụ cười giả tạo của Ace khiến tảng đá vô hình trong cổ họng Minami ngày càng to ra, và không biết tại sao...Trái tim cô quặn đau khi nhìn thấy người bạn thân nhất của mình như thế.

"Tớ...phải đi đây. Phải đi tập lời thoại cho bộ phim mới. Mai gặp lại nhé!" Atsuko nói hơi nhanh trước khi quay mặt bỏ đi.

“Minami ngốc.” Atsuko đau lòng gạt đi những giọt nước mắt đang rơi trên má.

Vậy là xong. Cô sẽ buông tay ra khỏi cái tình yêu một chiều này. Chờ một cái cây không bao giờ ra trái chả có ích gì cả, đúng không? Nhưng dù là thế...Atsuko không thể tưởng tượng ra được bản thân mình sẽ thế nào nếu không yêu Captain . Họ đã bên nhau từ rất lâu và cái cảm giác đó đã hiện diện từ khi nào đến cả Atsuko cũng không biết. Bỏ đi những cảm xúc chồng chất trong sáu năm qua sẽ không dễ dàng chút nào.

Atsuko ngừng lại giữa chừng khi cảm thấy có người kéo tay phải của cô. Cô lập tức lau khô nước mắt khi nhận ra Captain đã bắt kịp mình. Nhưng cô lại không lên tiếng vì không tin tưởng bản thân có thể nói ra được gì vào lúc này. Thay vào đó, cô chỉ cười với cô gái thấp hơn kia, cố hết sức kìm lại những giọt nước mắt tuy cô biết rằng đôi mắt đỏ hoe đã bán đứng mình rằng cô đang khóc. Gương mặt của Minami hiện lên một cái chau mày.

"Acchan..." Bàn tay của Minami tiến tới chạm vào gò má ướt đẫm của Atsuko nhưng Ace lại gạt phăng bàn tay đó đi.

"Làm ơn...đừng đối tốt với tớ như thế nữa. Hãy để tớ quên cậu đi ." Atsuko thầm cầu xin trong tim.

Takamina dường như trở nên lạc lõng, không biết phải làm sao. Một lát sau, gương mặt Captain cho thấy cô đang đấu tranh nội tâm. Bàn tay bị gạt đi ban nãy biến thành một nắm đấm và ánh mắt cương nghị đã thay thế cho biểu cảm bối rối trên gương mặt. Và rồi Captain đã làm một điều khiến Atsuko dù có đến một triệu năm sau cũng không sao tưởng tượng ra được-

Takahashi Minami đã hôn lên môi của Maeda Atsuko

*thẳng: Ý của Acchan là Takamina không phải straight, vì cầu vòng thì đâu có thẳng :))


3 comments:

  1. Fic của thím vẫn hay như vậy (≧∇≦)/ cảm giác như k phải đọc fic trans ấy, rất là liền mạch.

    ReplyDelete
  2. au ơi, mau ra part 2 đi au ơi. mình muốn biết cái kết. yêu au nhiều

    ReplyDelete
    Replies
    1. Bác có thấy tui tự đốt nhà mình bao giờ chưa=))

      Delete