Thursday, September 18, 2014

[Oneshot] Caged Bird

Original Tittle: Caged Bird
Viet title: Con chim trong lồng
Genre: Random
Pairing: Atsumina
Author: Asteon
Translator: Nhoc Sin
Source: asteon

Rảnh rỗi sinh nông nỗi chưa kiếm ra được cái fic muốn dịch nên quỡn đi dịch cái này. Đọc cũng thấy nó random rồi nên ai mà cũng thấy thế thì đừng có quăng dép gạch tui nha=))


Cô ấy lại đến rồi, đã ngồi sẵn ngay chỗ đó. Lúc nào cũng gọi cùng một món, không ăn gì chỉ uống nước. Thường là trà. Cô ấy hay ngồi trong góc khuất phía sau nhà hàng, đọc cùng một quyển sách mỗi ngày. Cô ấy luôn đến đây một tiếng đồng hồ trước giờ đóng cửa, một tiếng để đọc sách. Trong suốt một tiếng tôi chưa bao giờ nhìn thấy cô ấy rời mắt khỏi cuốn sách dù chỉ một lần.





Mỗi lần nhìn thấy, cô ấy đều mặc những bộ đồ kỳ dị. Lúc thì mặc tuxes (lễ phục), lúc thì váy, lúc thì đồ da. Nhưng tất cả những bộ đồ cô ấy mặc đều có hai điểm chung. Mỗi bộ đều có những đôi cánh trắng nhỏ chìa ra từ phía sau lưng và một chiếc nơ khác màu buộc trên tóc.

Tôi còn không biết cô gái này là ai, nhưng mỗi lần nhìn thấy, trái tim trong tôi tôi như tan chảy.

Tay đôi đang bận rộn lau chùi quầy hàng, mắt vẫn dán chặt lên cô gái bí ẩn. Các bạn đồng nghiệp cũng chả hơi đâu quan tâm đến thái độ kỳ lạ của tôi nữa; vì ánh mắt của tôi đã nói cho họ biết. Họ thấy được cái cách cô gái ấy thu hút tôi lại gần hơn, giống như thỏi nam châm vậy. Họ hay trêu chọc bảo rằng tôi thậm chí còn chưa nói chuyện qua với cô gái ấy một lần, nhưng lại chưa bao giờ gây áp lực bắt tôi phải đi bắt chuyện cả. 

Tôi cảm giác ra được vài cặp mắt đang gắn chặt trên lưng nhưng mặc kệ. Bạn thân nhất của tôi lo lắng, vì cô ấy thấy tôi đang thay đổi. Cô ấy nhìn ra được cô gái mà tôi chưa từng bắt chuyện lần nào đang thay đổi phần trong con người tôi. Cô ấy biết lúc này trong đầu tôi đang nghĩ gì, biết tôi định làm gì sau giờ làm việc. Tại thời điểm này cô ấy hiểu rõ tôi hơn chính bản thân tôi.

Mắt tôi nhìn lên đồng hồ, trái tim đập lỡ một nhịp khi nhận ra tôi chỉ còn đúng năm phút.

Điều bất ngờ xảy ra khi con chim bé nhỏ của tôi đóng quyển sách lại. Cô ấy nhẹ thở dài ra và ngước mắt lên nhìn cho đến khi nhìn thẳng vào mắt tôi. Tôi không nhìn thấy gì trong đôi mắt ấy cả, không có dấu hiệu mách bảo nào. Cảm xúc cũng không. Cô ấy cắn môi và trong một tích tắc đã đứng dậy bước về phía cửa. 

Trái tim tôi chùng xuống.

Tôi đã nghĩ rằng "Không". Còn sớm quá, mày vẫn còn vài phút nữa.


Mắt tôi lia xuống chỗ cô ấy vừa ngồi rồi mở to ra, gắn chặt vào thứ mà trước đó tôi không nhìn thấy. Tôi bước qua bàn, thò tay ra phía trước nắm lấy quyển sách bị bỏ quên. Ngón tay tôi lướt trên bìa sách như sợ quyển sách có thể bị nhăn bất cứ lúc nào rồi ngừng lại ngay tựa sách.


"Con chim trong lồng." Tôi nhẹ nhàng thì thầm rồi đặt tay sang một bên, chuẩn bị mở quyển sách ra. Một bàn tay ấm áp chạm lên tay tôi ngăn lại. Tôi ngước lên, ngừng thở trong khoảnh khắc khi nhìn thấy con chim bé nhỏ của tôi. 

Đầu cô ấy nghiêng qua một bên, một nụ cười nhỏ trên môi.

"Rốt cuộc cô cũng bước qua." Cô ấy lấy quyền sách tôi đang cầm và mở nó ra, âu yếm nhìn vào. "Tôi đã hy vọng hôm nay cô sẽ bước qua đây." Cô ấy nhìn lên, nở một nụ cười xinh xắn. "Tôi đã tự hứa với bản thân nếu đọc xong quyển sách này mà cô vẫn chưa bước qua, thì tôi sẽ bỏ cuộc."


Cả người tôi cứng đờ vì lời nói của cô ấy. Trái tim tôi đập mạnh trong lồng ngực khiến tôi tự hỏi không biết cô ấy có nghe được không. Tôi mở miệng định lên tiếng nhưng không có gì thoát ra.

"Chắc cô đang tò mò vì sao tôi lại làm vậy đúng không, thật ra, một chút tôi cũng không hiểu." Cô ấy méo mó cười . "Tôi chỉ cảm thấy có gì đó thu hút tôi về phía cô, hiểu không?" Tôi nhẹ cười khúc khích. Thì ra cô ấy có cùng cảm giác với tôi. "Lạ thật, tôi còn không biết tên cô, vậy mà lại có cảm giác như thế về cô." Cô ấy nhẹ quay mặt đi, hai má ửng đỏ. 

"Maeda Atsuko." Cô ấy quay lại, giật mình vì tôi vừa lên tiếng. "Nhưng cô có thể gọi tôi là Acchan." Cô ấy nở một nụ cười rõ tươi rồi nắm lấy tay tôi và đặt quyển sách lên đó.

 "Tôi là Takahashi Minami, nhưng cô có thể gọi tôi là Takamina." Tôi nhìn vào quyển sách rồi nhìn sang cô ấy. "Cuốn sách này có ý nghĩa rất lớn với tôi. Tôi muốn cô giữ lấy nó." Cô ấy giơ tay lên chặn lại khi tôi định mở miệng phản đối. "Tôi chắc chắn mà, dù sao thì ," Đôi mắt cô ấy dịu xuống.

"Hôm nay tôi cũng đọc xong rồi."

End

3 comments:

  1. K hiểu sao đọc fic này lại nghĩ đến bài Blue Bird nhỉ =.=
    Fic này cũng đc mà :3 nhưng tui thík Taka là ng chủ động hơn :3, sẽ hay hơn nếu Taka và Acchan đổi chỗ cho nhau, tui nghĩ vậy.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ủa thì Taka là người chủ động mà thím?

      Delete
  2. theo dõi thớt từ lâu, càng ngày càng dịch mượt mà :3

    ReplyDelete