Saturday, September 6, 2014

[Oneshot] Love over Coffee [Part 2/2]

Original Title: Love Over Coffee
Author: Japanime
Genre: Romance
Pairing: Atsumina, Kojiyuu xẹt qua
Translator: Nhoc Sin
Source: japanime

ღ.ღ.ღ

Takamina (lúc này đã thay vào bộ đồ pha cà phê bình thường - quần đen và giày đế phẳng, áo sơ mi dài tay cài nút thẳng tắp, và một chiếc nơ đen) đang xem xét tấm giấy làu nhàu nằm trên bàn trong lúc người ngồi trước mặt cô nhẫn nại nhấm nháp ly cà phê một cách nhã nhặn. Đôi chân dài của cô ấy bắt chéo lại và đang ngồi đợi phản ứng của Takamina. Ống tay áo sọc đỏ được xoắn lên tận cùi chỏ còn chiếc áo da và túi xách của cô ấy được để ngay ngắn trên chiếc ghế trống bên cạnh.

Hai hàng lông mày của Takamina chau lại khiến cho khoảng trống ở giữa nhăn lên. 

"Cậu cứ làm vậy sẽ có nếp nhăn đấy." Cô gái ngồi trước mặt lên tiếng.

Câu nói ấy càng khiến Takamina nhíu mày kháng cự nhiều hơn. Cô lơ đi ánh nhìn của cô gái và tiếp tục phân tích tờ giấy, nhấc lên kiểm tra kỹ càng từng gốc một. Trông nó như được xé ra từ một cuốn sổ và các gốc cạnh đã bị sờn đi ít nhiều. Sự bạc màu khiến tuổi thọ của nó tăng lên vài năm...có lẽ còn cũ kỹ hơn cả Takamina suy đoán. Cô đã đọc đi đọc lại cái dòng chữ nguệch ngoạc viết bằng bút chì màu đó hơn hai mươi lần. Chỉ là có gì đó không đúng cho lắm.

Cô đặt tờ giấy ngay ngắn xuống bàn và hắng giọng để thu hút sự chú ý của người đối diện, mặc dù thật ra cũng chả khó lắm khi mà cô gái kia dường như chỉ chú tâm nhìn cô chứ không ai khác, càng khiến Takamina khó chịu.





"Tôi xin lỗi nhưng chắc đã có gì nhầm lẫn. Tôi không nhớ mình đã từng thỏa hiệp về việc nào như thế này cả và đây không đời nào là một bản văn kiện hợp pháp đươc nên tôi không hiểu tại sao một nửa cửa tiệm này lại thuộc về cô."

"Nhưng đó là một lời hứa mà. Cậu không nhớ sao? Cậu còn ký vào đó nữa." Cô gái nhướn người tới trước và chỉ ngón tay vào một chỗ trên tờ giấy, "Ngay chỗ này."

"Đó là..một nét vẽ nguệch ngoạc..." Takamina đổ mồ hôi

"Uh-huh, của cậu vẽ đấy. Còn đây là tớ. "Cô gái chỉ tay vào một hình vẽ bên cạnh. "Không phải chúng ta dễ thương lắm à?"

"Ừm, dễ thương...CÔ LÀM NHƯ THẬT ẤY!" Nếu lật đươc bàn thì Takamina đã lật ngay rồi. "Xem nào, tôi chắc chắn mục định của cô rất trong sáng nhưng tôi nghĩ cô nhận lầm người rồi. Không ai vô cớ bước vào rồi tự xưng mình là người đồng sở hữu cửa hàng của người khác chỉ vì một vài mảng ký ức tuổi thơ khờ dại như thế cả."

Cô gái ngã người ra sau, lộ rõ sự buồn bã vì cơn bộc phát của Takamina. "Cậu...thật không nhớ tớ à?"

Takamina nhìn lại vào đôi nhãn cầu màu nâu ảm đạm đó, cô đúng ra phải nên nhớ cô ấy là ai sao? Cô cảm thấy có chút hối hận khi nhìn thấy sự tổn thương trong ánh mắt của cô gái kia. Có lầm lẫn hay không thì cô cũng đã quá khiếm nhã. Cô lục lọi đầu óc cố nhớ lại một cái gì đó...cái gì cũng được...nhưng, không nhớ ra gì cả.

Lần này cô chắc chắn giọng điệu của mình bình tĩnh và điềm đạm hơn. "Tôi xin lỗi, tôi còn không biết tên của cô nữa là."

"Ừm, cũng đã lâu quá rồi. Tớ không trách nếu cậu không nhớ chút gì về lần đó cả. "Cô gái thở dài chán nản. "Thật đáng xấu hổ," cô gái đứng lên, "Vì trái với cậu, tớ chưa bao giờ quên tên và tất cả mọi thứ về cậu cả, Minami."

BAM! Trúng rồi. Và như bị hút vào vòng xoáy thời gian nào đó, Takamina được đưa trở lại một khoảng ký ức giản dị hơn. Khoảng ký ức mà cô đã quên đi từ lâu. Khoảng ký ức mà chỉ có một người ngoại trừ ba mẹ gọi tên thật của cô một cách thân thương như thế...


[Flashback – 13 năm trước]

"Minamiii! Minami, cậu đâu rồi??" Tiếng lách tách của một đôi chân bước trên tấm thảm mềm mại vang dội khắp cả ngôi nhà theo lối kiến trúc truyền thống. "Thôi nào, trò này hết vui rồi!"

Một Takamina 7 tuổi đang cố nén tiếng cười trong lúc tiếp tục trốn đằng sau chiếc tủ cách cô bé 7 tuổi tóc ngắn kia vài bước chân. Cô nhìn thấy được cô bé kia bực tức thế nào xuyên qua vết nứt trên bản lề. 

Cô tiếp tục quan sát khi cô bé kia ngừng lại việc tìm kiếm và đứng im ngay giữa căn phòng. Cho rằng mình đã thắng trò chơi trốn tìm, Takamina cười thầm chiến thắng và chuẩn bị lộ diện. 

Nhưng trước khi làm được việc đó thì cô bé kia đã bắt đầu di chuyển lần nữa. Cô bé nhướn mũi lên trời bắt đầu ngửi cùng lúc quay 180 độ vòng căn phòng. Takamina tò mò quan sát dáng người mỏng manh kia đứng thẳng lên, đôi bàn tay nhỏ bấu chặt vào một bên của chiếc áo đầm trắng nhằm lúc một cơn gió nhẹ thổi sang khiến nó đung đưa đôi chút. Gương mặt bằng sứ, đôi môi hồng phất, đôi mắt dịu dàng nhắm lại tập trung. Chẳng bao lâu Takamina phát hiện mình bị lạc vào trạng thái mê mẩn vì cảnh tượng ấy.

Nhưng trước khi cô kịp rút mình ra khỏi chốn u mê đó thì tiếng bước chân lách tách đã hướng về phía cô. Cửa tủ bật tung ra và một nụ cười tự mãn hiện diện trước mặt cô.

"Tớ thắng rồi!" Cô gái nhỏ tuyên bố.

Quai hàm của Takamina giãn ra, vẫn chưa hết mất cảnh giác. "Tớ...làm thế nào mà..."

Cứ như đó là bản năng thứ hai của mình, cô gái nhỏ trả lời, "Dễ lắm, nhờ mùi của Minami đó."

"Ehh? Bộ người tớ bốc mùi lắm hay sao?" Cô tự hít ngửi lấy áo mình sau khi bò ra từ chỗ trốn, phủi đi vài đám bụi còn dính trên chiếc quần short. Cô thật không hiểu. Cô không ngửi được gì cả; quần áo, da dẻ...mùi trên người cô bình thường như một người bình thường mà. 

"Không, không phải thế. Chắc cậu không ngửi đươc vì lúc nào cậu cũng quanh quẩn bên cái mùi đó. Nhưng cái mùi đó không có hôi. Tớ luôn tìm ra được cậu vì trên người cậu có cái mùi giống như cái thứ mà ba mẹ cậu hay pha chế. Là một mùi thơm!" Cô gái mỉm cười trấn an. 

"Thứ mà ba mẹ tớ hay pha chế à..."Takamina gãi đầu, "Người tớ có mùi cà phê?"

"Phải rồi, là đó đó," cô gái gật đầu, "Cậu nghĩ chừng nào họ sẽ cho chúng ta nếm thử? Trông họ rất hạnh phúc khi pha chế. Những người mua nó cũng vui vẻ nữa, chắc là ngon lắm!"

"Họ hay nói với tớ rằng tuổi chúng ta bây giờ uống cái đó không tốt, nhưng khi lớn lên sẽ ổn." Takamina nắm tay cô bé kia và dẫn cô ấy đến ngồi với mình trên một cái bàn được đặt giữa phòng, nơi có để hai cuốn sổ và một hộp bút chì màu đã được mở sẵn. Những bức vẽ - hoàn chỉnh lẫn dang dở - của những bông hoa, ngôi nhà, muôn thú nằm rải rác trên sàn cạnh mấy tấm futons lộn xộn.

"Ehhh, nhưng tớ muốn uống bây giờ?" Cô bé tóc đen trề môi.

Takamina ngẫm nghĩ trước khi trả lời, "Đừng lo, Papa nói một ngày nào đó sẽ chỉ tớ cách làm. Rồi tớ sẽ pha cho cậu tất cả các loại cà phê cậu muốn."

"Cậu sẽ pha à?" Cô bé tra hỏi

Takamina kiên định gật dầu, "Ừ!"

"Tự cậu pha à...?"

"Phải!!"

"Nhưng, không phải Minami sẽ thấy cô đơn lắm sao?"

"Ý cậu là sao?"

"Cậu biết đó, papa và mama của cậu cùng nhau pha cà phê nên cậu không pha một mình được. Ai sẽ pha chung với cậu?"

"Hmmm...vậy, cậu có muốn pha cùng tớ không?"

"Eh, nhưng không phải chúng ta phải kết hôn mới pha chung được sao?"

"Vậy à?" Minami suy ngẫm.

"Giống như ba mẹ của cậu ấy, ba mẹ của tớ cũng cùng nhau làm bánh và cookies và mấy món đồ ngọt khác."

"Vậy, tớ sẽ cưới cậu." Không nói thêm lời nào Takamina lấy ra một cây bút chì màu xanh dương và bắt đầu ghi ghi chép chép lên cuốn sổ, xé trang giấy ra và chỉ cho cô bé kia coi sau khi cô đã viết xong. "Nè, cậu ký đi."

"Cái gì thế?" Cô bé kia trông có vẻ bối rối nhưng vẫn vẽ hình của mình cạnh bên cái mà cô cho là chữ ký của Takamina.

"Là hợp đồng, tớ nghĩ thế. Có lần tớ nghe papa nói với một người đàn ông khi ông ấy dắt tớ đi mua cửa tiệm. Tớ nghĩ nó có nghĩa là cậu được chia một thứ gì đó. Là một tờ giấy hệ trọng vì Papa giữ nó ở một nơi an toàn mà không có ai ngoài ông ấy và mẹ biết."

"Cậu viết gì trên đó vậy?" Cô bé cầm lấy tờ giấy và đọc dòng chữ do Takamina viết bằng nét chữ trẻ con nhưng hoàn hảo đó.

"Tất cả những gì tớ hứa với cậu."

"Vậy có nghĩa là...cậu hứa cướ..." Gương mặt của cô bé ửng đỏ lên khi nhắc đến chữ cuối.

Takamina nhận ra sau một phút im lặng và nghiêng đầu sang một bên. Cô rướn người tới trước trong lúc cô bé kia vẫn bị mê hoặc bởi tờ giấy trên tay. Nhẹ nhàng, Takamina áp trán cả hai vào nhau. Gương mặt cô bé nhăn nhó khi đột nhiên bị chạm vào rồi chuyển thành một màu gần như đỏ thẩm.

"Nè, cậu có sao không? Không bị bệnh đấy chứ?" Takamina hỏi, cảm thấy người mình cũng đang nóng lên. "Muốn tớ đóng cửa không?"

"Tớ- tớ ổn." Căn phòng chìm vào im lặng ngoại trừ hai tiếng thở nhịp nhàng và những bức tường mộc mạc được sơn bằng màu của bóng chiều tà.

"...Minami?"

" Hả?"

"Có tờ hợp đồng này rồi, có nghĩa là chúng ta có thể làm những chuyện như...?"

"Như gì?" Takamina hỏi, mắt chạm mắt trong lúc hai vầng trán vẫn đang tựa vào nhau.

"Như là.." Cô bé phải lấy hết can đảm để nói ra từ kế tiếp mà không bi lắp bắp, như thể đó là một từ cô không được phép nói...hoặc hỏi, cho đến khi nào họ lớn hơn, "...hôn?"

Cả hai cô bé lại rơi vào im lặng, tự hỏi bây giờ đã đính ước với nhau rồi thì làm thế có ổn không nhỉ. Một kẻ đang mất cảnh giác , kẻ kia thì có một chút háo hức.

Trong lúc hai cái đầu óc trẻ con đó bị lấp đầy bằng những viễn cảnh có thể xảy ra, một cách vô thức, chúng bắt đầu rướn người vào gần hơn; cắt đứt màn mắt đối mắt chỉ để nhắm lại chờ đơi những gì sắp xảy ra tiếp theo.

Cô bé nhỏ không cần đợi câu trả lời của Takamina.

Vì khi từ ngữ bỏ rơi Takamina, thì hành động sẽ tự thay thế.

"Minami-chan! Atsu! Tới lúc tạm biệt rồi đấy, trễ rồi!" Giọng nói của một người đàn ông vang lên gọi tên hai cô bé từ nơi nào đó.

Khi mở mắt ra thì mỗi đứa đang ngồi ở góc đối diện của chiếc bàn, hai tấm lưng e dè đối nhau; môi cả hai có chút ẩm ướt hơn bình thường, còn người thì run lên.

"Atsuu! Tới giờ về rồi con à, sáng mai chúng ta phải đi đấy!" Một giọng nói nữ tính hơn vang lên theo sau.

"C-con tới đây, mama!" Cô bé nhỏ tóc ngắn cuối cùng đã lên tiếng cắt đứt bầu không khí. Cô hướng ánh mắt xuống sàn nhà còn tay chân thì tự động di chuyển thu dọn đồ đạc vào túi trong lúc Takamina chọn cách ngồi im một chỗ.

Cả hai đều không nỡ chia tay trong im lặng nên cô bé đã quyết định cắt đứt bầu không khí trước.

"Tớ đi đây!" Cô bé mở lời.

"Tớ nghe rồi." Takamina đáp lại.

"Cậu ở một mình sẽ ổn chứ?"

"Chắc ổn, đây là nhà của ông bà tớ, tớ nghĩ họ cũng dễ chịu lắm."

"Chừng nào ba mẹ cậu tới đón?"

"Tớ không biết, nhưng chắc không lâu đâu."
.
"Ồ, được rồi. Vậy thì tốt."

Takamina không nói gì nữa và để cô bé kia tiếp tục thu dọn.

Không lâu sau đó, cùng với một tiếng khóa dây kéo, cô bé đã sẵn sàng ra về. Nhưng vẫn không quên một điều cuối cùng.

"Oh, xém tí là quên." Cô gái buột miệng nói. "Tớ, ừm, muốn tặng cậu cái này, Minami."

"Hả?" Takamina rốt cuộc cũng quay đầu sang, khuôn mặt ửng đỏ chỉ có thể che giấu bằng cách đối diện với bức tường đang trễ xuống.

Chiếc túi vàng phấn nhạt được mở ra lại và cô bé giấu đi món đồ vừa lấy trong túi ra sau lưng. Cô lê bước sang phía ánh mắt dò hỏi của cô bạn thân nhất (tuy cô bé tự hỏi rằng họ vẫn có phải là bạn không sau chuyện xảy ra vài phút trước) và giang tay ra, hy vọng việc này sẽ trả lời những suy nghĩ của cô. "Những bạn gái khác ở trường giúp tớ làm vì họ quen làm mấy cái này chung với mấy cậu con trai khác và ừm...tớ nghĩ cũng được lắm. Đây, tặng cho cậu."

Takamina cầm lấy tờ giấy trắng đỏ được gấp lại. Đó hiển nhiên là một tấm thiệp tự tay làm. Bên trên có gắn một hình trái tim được xếp bằng vật mà cô quá quen thuộc "Hạt cà phê." Tay cô bé lướt qua những hột chocolate được sắp đặt một cách hoàn hảo trên đó rồi đưa tấm thiệp lên mũi ."Vẫn còn tươi." Cô bé mỉm cười.

"Tớ làm hôm qua đấy. Đó là lý do vì sao tớ muốn sang đây chơi với cậu cả ngày, vì tớ muốn nhân dịp tặng ngay cho cậu."

"Nhưng ngày hôm nay có gì đặc biệt?"

"Ngốc quá, cậu quên rồi à? Hôm nay là lễ tình nhân? Hơn nữa, dù không phải lễ tình nhân đi nữa thì cái quan trọng với tớ không phải là lễ lộc gì cả."

"Tình nhân...ồ!" Takamina nhìn tấm thiệp trên tay rồi nhìn sang cô bé e thẹn đứng trước mặt, bỏ lỡ mất ý nghĩa đằng sau câu nói thứ hai của cô bé. "O-oh, uh, xin lỗi..."

"Huh? Sao cậu lại xin lỗi?"

"Vì, tớ không có quà gì tặng lại cậu cả." Takamina xấu hổ.

"À, thì ra cậu lo lắng về việc đó à?" Giọng nói cô bé thở ra nhẹ nhõm.

"Vậy cậu tưởng tớ nói về cái gì?"

"Trong một giây tớ tưởng cậu định rút lại lời hứa..."

"Không bao giờ! Ý tớ là, tớ sẽ không làm thế. Nhất là với cậu , Atsuko..."

Vì sao đó mà câu trả lời ấy đã thỏa mãn được cô bé kia. Một tràn năng lượng bùng nổ ra trong lòng ngực của cô bé nhỏ và sau một nụ hôn bất ngờ khác (lần này chỉ hôn trong sáng trên má thôi nhé), cô bé tên Atsuko quay gót bước ra cửa. "Cậu đã tặng cho tớ nhiều hơn cậu nghĩ rồi đấy Minami. Nhưng, để phòng khi cậu vẫn cảm thấy có lỗi, tớ sẽ lấy cái này về làm tin vậy." Cô bé chìa ra món đồ trong ba lô mà cô đã quyết định lấy đem về nhà.

Là tờ hợp đồng.

[Hồi ức kết thúc]

"...s...ko" Môi động đậy còn mắt thì mở toang ra "MAEDA ATSUKO!!!" Takamina nhìn trước mặt nhưng cô gái ban nãy không còn ở đó nữa "Cái-?"

Yuko tiến tới. "Không sao chứ bà chủ?" Cô dựa vào thì thầm, "Tốt nhất là vặn nhỏ âm thanh lại, nói cho em biết trước là em đang gây ra hỗn loạn đấy."

"Cái gì?" Takamina nhìn chung quanh và đúng thế thật, đã có rất nhiều cặp mắt dán vào cô kèm vài lời bàn tán lo lắng trước khi họ quay đi dể tránh đụng phải ánh mắt của cô. "Mặc kệ đi Yuko. Cô ấy đâu rồi?" Cô quay đầu lại nhìn người-chị-dâu-họ của mình, rũ bỏ sự ngượng ngùng vừa rồi.

"Ai ở đâu cơ?"

"Cô gái vừa nãy ngồi trước mặt em." Takamina dùng tay diễn tả. Cô thở phào ra một chút khi để ý thấy chiếc áo jacket và túi xách vẫn còn nằm yên trên chiếc ghế bên cạnh chiếc ghế trống. Có lẽ cô ấy vừa đi nhà vệ sinh trong lúc cô đang bận đi du lịch trên con đường mòn ký ức. 

"Ồ cô ta à. Cô ấy nói là em cần chút thời gian cá nhân và hỏi tụi chị xem có thể phụ giúp gì đó trong tiệm không. Haruna dường như nhận ra được cô ấy nên tụi chị đồng ý vì thật ra thì ở đây cũng cần thêm một bàn tay giúp việc còn cô ấy thì lại tự nguyện làm không công. Nên tụi chị đã để cô ấy làm hầu bàn rồi."

"Thì ra là vậy, vậy giờ cô ấy đâu?" Takamina nhìn chung quanh tiệm. Vẫn không thấy bóng dáng của Atsuko đâu cả.

"Đang ở đằng sau giúp bà xã chị chuẩn bị mấy món kế tiếp. Wow, chị chưa bao giờ thấy em háo hức đi tìm người chỉ vừa mới gặp đến thế đấy, hay đúng hơn là một người em đã quen từ lâu, theo lời kể của Haruna. Có phải đây là người yê..."

"Đừng có nói." Takamina bịt miệng bạn cô lại. 

"Sao lại không? Em rõ ràng thích cô gái này mà, chị thừa nhận mình cảm thấy phấn khởi dùm em đấy."

"Hãy cứ để em tự chiêm nghiệm cái cảm xúc này, đã lâu rồi không gặp nên có nhiều thứ phải tiếp thu. Ngoài ra, cô ấy và em...em phải làm rõ một số chuyện."

"Còn gì để làm rõ nữa? Theo quan điểm của chị cô gái này rất dễ thương, lông lẫy nữa là khác, theo lối giản dị. Nếu không phải chị đã có Haruna rồi thì có lẽ chị cũng sẽ theo đuổi cô ta." Ngược lại với ý muốn lẫn ý thức của chủ nhân nó, đôi mắt Takamina nheo lại thành hai khe nhỏ sang phía Yuko. "Nói rồi mới thấy tính toán của chị chính xác thật, coi em kìa, đang ghen tuông và sắp sửa đốt cháy từng thớ thịt trong người chị. Tiếc là chị bị miễn nhiễm với bất cứ thì gì không liên quan đến bà xã của chị rồi."

Takamina mở miệng định phản đối nhưng mắt cô vừa thoáng thấy dáng chiếc áo sọc đỏ đi ra đằng sau quầy. Đôi tay dài mảnh khảnh nhưng vững chắc đang bưng hai khay cà phê nóng hổi.

Yuko dõi theo ánh mắt của bạn mình. "À, mục tiêu đã được định vị. Nhanh đi "chiếm lấy" cô ta nào." Cô đập lưng Takamina cổ vũ trước khi rời khỏi để đi tiếp đãi vài vị khách khác.

Dựa vào thói quen, có lẽ là căng thẳng đúng hơn, Takamina chỉnh sửa chiếc nơ trên cổ và đi đến chỗ Atsuko đang đứng, không quên cầm theo tờ giấy nhàu nát chưa bao giờ rời khỏi tay cô.

Lưng của Atsuko đang đối diện với Takamina khi cô tiến tới, cô đang đặt mấy đĩa thức ăn cuối cùng xuống bàn.

Takamina đứng im quan sát.

"Phần tình nhân đặt biệt, nóng hổi vừa thổi vừa dùng. Nếu quý khách cần gì khác xin cứ gọi tôi." Atsuko chỉ cần nở một nụ cười và Takamina thề rằng cô vừa nhìn thấy trái tim của mấy chàng trai ngồi ở bàn đó nhảy ra khỏi lồng khiến bạn gái họ - dựa theo bản năng bảo vệ lãnh thổ - càng bám chặt vào tay họ hơn (tuy không chối cãi được là cả mấy cô gái đó cũng bị thu hút)

"Chỉ vậy thôi. Cám ơn cô." Một trong các cô gái can đảm lên tiếng.

"Vậy xin mời thưởng thức cà phê của quý khách." Atsuko quay đi cùng hai chiếc khay trống ngay kịp lúc đánh thức Takamina ra khỏi cơn mơ màng. Trái với sự ngạc nhiên của Takamina, Atsuko lại không sốc lắm. "Hello." Atsuko dò xét người chủ tiệm cà phê nhỏ nhắn. "Có một điều gì đó nói cho tớ biết rằng cậu không phải đến đây để đá tớ ra ngoài nữa chứ."

"Không bao giờ! Ý tớ là, tớ sẽ không làm thế. Nhất là đối với cậu , Atsuko."

"Hôm đó cậu cũng nói với tớ những lời như thế...cậu đã nhớ ra." Takamina nhìn thấy được một tia sáng hạnh phúc và hy vọng hiện lại trong đôi mắt màu cà phê kia. 

"Tớ đã nhớ. Nhìn này, tớ...tớ xin lỗi vì hành động ban nãy, vì biến thành một tên ích kỷ trong ngày Lễ Tình Nhân. Cái ngày chúng ta phác bản hợp đồng này," Takamina giơ tờ giấy lên,"và sau nụ hôn đó...à, lúc đó chúng ta chỉ là con nít, nhưng tớ biết đó là tình yêu khi cảm nhận nó. Cái tình yêu mà ba tớ dành cho mẹ tớ, tuy chỉ ngắn ngủi mà thôi. Vì ngày hôm đó, khi cậu ra về, ba mẹ cũng bỏ tớ mà đi. Đêm đó họ đã không trở lại đón tớ. Và tớ đã nghĩ rằng không có thứ tình cảm nào có thể xóa đi nỗi đau mất mát đó. Từ đó trở đi tất cả những gì tớ nghĩ là trưởng thành đi theo bước chân của họ."

"Tớ có nghe qua vụ tai nạn đó từ ba mẹ sau khi di dân. Xin lỗi Minami, nếu tớ biết kế hoạch của họ bao gồm di dân sang Châu Âu để tiện bề công việc thì tớ đã lên tiếng rồi. Lúc biết cậu đang cần tớ nhất thì tớ đã ở trên máy bay rồi."

"Không sao, vì bây giờ cậu đang ở đây, không phải sao?"

"Đúng, tớ đang ở đây." Atsuko mỉm cười chân thành."Tớ đã lấy đươc học vị tại Luân Đôn sau khi di dân sang đó từ Paris."

"Luân Đôn? Cậu học gì ở Luân Đôn mà lại phải di dân nữa thế?"

"Tớ học tất cả mọi thứ về bánh ngọt từ cha mẹ tớ ở Paris, nhưng ở Luân Đôn có cái mà Paris không có."

"Là cái gì?" Takamina dò xét, cực kỳ hiếu kỳ.

"Trường dạy cà phê." Atsuko trả lời

"Thì ra là vậy." Takamina mỉm cười. "Vậy đích xác sau đó thì Tokyo có gì mà Luân Đôn lại không có?"

Atsuko bước tới trước, "Cậu."

"Đó...đúng là một câu trả lời hoàn hảo," Takamina không nhịn được mà cười toe toét, không màng đến nét ửng đỏ trên má đang phản chiếu nét ửng đỏ trên gương mặt cô gái đứng trước mắt. "Quyết định vậy đi; cậu đã được mướn." Cô tuyên bố. "Nhưng tớ nghĩ cậu phải làm việc từ dưới lên rồi mới lên chức bà chủ được."

Atsuko cười. "Vậy sao?" Cô bước tới gần hơn và chơi đùa với cái nơ của Takamina.

"Phải. Nhưng tớ nghĩ nếu cứ dính chặt với tớ thì không lâu cậu sẽ lên tới chức đó thôi."

"Chuyện nhỏ, với một điều kiện." Takamina nhướn mày ra hiệu cho Atsuko tiếp tục."Cậu vẫn còn tin vào tờ hợp đồng thời thơ ấu của chúng ta không?"

Đến phiên Takamina nhoài người đến trước, "Đó là tất cả những gì tớ hứa với cậu. Tuy tớ hiện giờ có hơi kỳ quặc - nhưng chắc chắn không lâu sẽ thay đổi thôi - tớ không phải là kẻ nuốt lời. Còn điều kiện nào khác không?"

Atsuko gật đầu. "Tớ nghĩ bây giờ chúng ta đủ lớn để không cần suy xét xem có thể làm cái việc này không." Cô tiến tới lấp đi vài inch còn sót lại đang ngăn cách họ, "Hôn tớ đi." Và môi Takamina chạm vào môi cô ấy. 

Pháo bông là nói giảm nói tránh đấy. Không có ngày lễ nào có thể giải thích cho nụ hôn này cả. Ngay cả lễ tình nhân. Và cho đến khi Yuko giả vờ ho khang thì đôi tình nhân này mới chịu tách rời môi của nhau ra.

"Chị ghét phải chen ngang vào cắt đứt thuốc chữa bệnh độc thân của Takamina lắm, nhưng chị nghĩ chúng ta ở đây để pha cà phê cho khách, không phải "pha tình" trước mặt họ đâu."

Khỏi cần nói cũng biết là cái cặp đôi trên đã thu hút không ít khán giả. Có vài người còn dừng lại phía bên ngoài cửa sổ nhìn chằm chặp vào nữa.

Takamina ho khang một tiếng. "Vậy giờ, chúng ta đi pha cà phê nhé!" Và với câu đó mọi người đã trở lại với công việc của họ, dẫu có phần sống động hơn dù đã tiêu thụ một số lượng caffeine khủng hoảng vào bao tử. Takamina đưa tay ra cho Atsuko, "Đi nhé?" Một bàn tay khác đáp lại và cặp đôi cùng nhau đi làm việc, không mất giây nào để những chuyển động của họ trở nên đồng điệu cùng nhau, như Takamina đã đoán trước.

Yuko nhìn Haruna từ đằng sau quầy trong lúc viết thực đơn . "Tớ nghĩ chúng ta xứng đáng nhận thêm một tuần trăng mật nữa đấy, đúng không?"

"Cần gì phải hỏi." Haruna đáp trả bằng một nụ hôn lên má. 

2 comments:

  1. Kawaii ~ O(≧▽≦)O wóa wóa.... đoạn hồi ức 7 tuổi thật sự thật sự đọc rất đã đó thím (´∇ノ`*)ノ

    ReplyDelete
  2. fic của bạn đọc đã quá điiii
    so sweet, so KAWAII <3 <3
    công nhận đọc mấy fic của bạn rất dễ tăng mood nha

    ReplyDelete