Wednesday, November 19, 2014

[Multiple Shots] Acceptance 1.0


Author: thelonewolf48
Source: jphip
Characters: Cải, Cà, Onoe=)) (Đừng quánh tui)
Pairing: chỉ biết cuối cùng sẽ là Atsumina :))


Rảnh rỗi không có gì làm nên đổi gió một chút :)). Êm đềm hoài cũng chán nên cho chút sóng gió nhẹ nhẹ vào. Ấy ấy nhưng đừng lo vì tuy có cái tên đó nhưng đa số phân cảnh toàn là nhà Cải Cà thôi. 



-Takamina...Em đi thật à?

Tôi giật mình thoát ra khỏi dòng suy nghĩ ngay lúc cảm nhận ra bàn tay của Yuko đang đặt trên vai.


-Vâng...

Chị ấy thở dài bảo - Vậy, chúc em may mắn -





Tin đó đã cũ.  Không có gì "mới mẻ" cả. Cậu ấy đã tự thú nhận với tôi vào một buổi tối vài tuần trước.

Cậu ấy mời tôi đi ăn, một trong những thời điểm hiếm hoi mà cậu ấy và tôi đều có chút thời gian rảnh rỗi. Cậu ấy đến chỗ hẹn cùng nụ cười trên môi mà tôi luôn thích nhìn thấy. Chúng tôi gọi thức ăn và cầm đũa. Chúng tôi nói về đủ thức chuyện trên đời. Chủ đề rất đa dạng, từ thời tiết đến AKB48, từ "Cậu khỏe không" đến "Cậu nên tự biết chăm sóc bản thân", từ scandals, tốt nghiệp và tin đồn đến cái đề tài tôi luôn sợ phải đề cập đến nhất . 

Dù vậy tôi đã sẵn sàng, vì tôi đã suy nghĩ về nó từ lâu. Nhưng chỉ không ngờ lại đến sớm như vậy. Hay có lẽ tôi chỉ luôn nghĩ về lời hứa cậu ấy đã ghi trên blog và trong một show truyền hình cũ.

- Tớ đang hẹn hò... - Cậu ấy cẩn trọng nói - Anh ấy...là một người con trai tốt.

Tôi vừa ngạc nhiên vừa không ngạc nhiên chút nào. Nếu câu đó có nghĩa.

- Vậy à?

Cậu ấy gật đầu.

- Anh ta có khiến cậu hạnh phúc không? - Tôi hỏi, cảm giác trái tim đang đập nhanh.

- Tớ hạnh phúc. Nhưng... - Cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi - Không phải là loại hạnh phúc tớ trông chờ.

Tôi biết chứ, lời nói ấy mang hai luồng ý nghĩa khác nhau. Nhưng tôi không thể. Không phải lúc này, không phải ngay giờ phút này khi mà AKB48 đang gặp chút rắc rối. Tôi chỉ là...không làm đươc.

Tôi gật đầu bĩu môi.

- Tớ không thích cà chua...- "Sao mình lại tự chui đầu vào nhỉ?"

Cậu ấy mỉm cười. Cái nụ cười mỗi khi tôi chấp nhận tất cả lời yêu cầu của cậu ấy. Rồi cậu ấy gắp mấy miếng cà chua từ đĩa của tôi bỏ vào miệng.

- Cậu nên ăn rau cỏ đi, Takamina. Hèn gì mà cậu không bao giờ lớn thêm đươc - Cậu ấy bật cười

- Mou...Atsuko!


Vài ngày trước, tôi nhận được một tin nhắn từ cậu ấy.

"Từ: Atsuko.

Chúng ta đi ăn tối nhé! Nếu cậu không có gì làm sau buổi diễn ở nhà hát. Tớ muốn cậu gặp anh ấy; anh ấy vừa phấn khởi vừa lo sợ. Nhận lời nhé?"

Làm sao mà tôi có thể nói không đây?



Và rồi tôi đứng đây, trong phòng thay đồ, chuẩn bị tinh thần cho sự kiện sửng sốt nhất cả đời; gặp mặt bạn trai của Maeda Atsuko.

Suốt chuyến đi tới nhà hàng bị trì trệ. Giao thông tắc nghẽn, nhưng tôi rất mừng vì nó cho tôi thời gian suy nghĩ về nhiều thứ tôi có thể nói, dù biết rõ sau đó tôi sẽ quên hết một nửa. 

Để ba người chúng tôi ngồi chung một bàn trước mặt mọi người hẵn sẽ gây ra rắc rối nên Atsuko đã chọn một khu bàn riêng tư. Tôi bước vào bên trong thông qua phòng nhân viên. 

Tôi đếm bước đi của mình. 50 là con số kỳ diệu. 50 bước chân chậm chạp. Tôi thở dài và sau khi đứng trước cửa suy ngẫm một hồi, tôi gõ cửa.

-Minami!

Tôi ngẩng đầu lên; trước mặt là cảnh tượng tôi sợ hãi nhất.

Atsuko đang nắm tay anh ta.

Tôi mỉm cười vẫy tay chào cậu ấy; nhưng nụ cười vụt tắt khi tôi liếc sang anh ta. Bầu không khí suốt buổi tối hôm đó trở nên căng thẳng.  


- Buổi diễn hôm nay thế nào, Minami? - Atsuko hỏi, cố gắng xua tan bầu không khí lạnh lẽo.

- Ờ thì...cũng như bình thường, chắc vậy - Tôi không nghĩ được điều gì khác. Tôi phải tỏ ra cứng cỏi; tôi phải hù cho anh ta sợ, để anh ta biết được không phải vì đấy là Atsuko mà mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng.

- Không có gì mới mẻ à? - Cậu ấy kiên trì.

- Không hẳn. Mấy màn chọc ghẹo thường thấy của Oshiri sisters, Mocchi bám tai tớ không buông, mấy câu trả lời "thiếu muối" của Paruru, Haruna vẫn ngơ ngơ, tớ thì vẫn suberi ...

- Hiểu rồi, hiểu rồi! - Cậu ấy bật cười - như thường ngày, phải không?

- Ngoại trừ - Tôi nhìn cậu ấy - Không có cậu ở đó...

Anh ta cục cựa trên ghế. "Thấy không thoải mái à?" Tôi cười tự mãn.

Chúng tôi ăn trong im lặng.


Tráng miệng không ngọt tí nào. Vừa ngọt vừa đắng, ít ra với tôi là thế. Hai kẻ yêu nhau đang tình tứ quá trớn đến nỗi bắt đầu khiến tôi khó chịu. Tôi lớn tiếng hắng giọng.

- Vậy...anh ấy là...?

- Tôi là Onoe Matsuya, rất vui được gặp cô. - Anh ta cuối đầu chào.

Thái độ khá tốt. Ít ra anh ta cũng biết cách cư xử.

Nhưng gương mặt đó...GƯƠNG MẶT ĐÓ! Tớ...tại sao lại là anh ta, Acchan? Tại sao? Tớ còn đẹp trai hơn anh ta mà!

- Takahashi Minami, rất vu...

- Tôi biết!...

Anh ta hồi hộp hay sao nhỉ?

- Sinh nhật cậu ấy ngày mấy?

Tôi tiếp tục ăn miếng bánh vừa gọi, không thèm nhìn anh ta một cái. Câu hỏi bất ngờ khiến anh ta càng hồi hộp hơn.

- L-l-là ngày 10..10 thá-tháng bảy.

Tôi trừng mắt nhìn anh ta.

- Oshimen là ai?

Atsuko khúc khích cười còn tôi thì không giấu được nụ cười tự mãn. Onoe-san nhìn Atsuko rồi nhìn sang tôi. Anh ta đang suy nghĩ.

- O-oshi-ma...?

Tôi cau mày. Anh ta tuyệt vọng nhìn sang Atsuko. "Cầu cứu à?" Tôi nhìn thấy đôi mắt cậu ấy chuyển động. Cậu ấy đang nhìn tôi. 

- T-tôi nói chơi thôi! D-dĩ nhi-nhiên là, Takahashi-san.

Tôi nhíu mày.

- Tài năng của cậu ấy là?

-...diễn xuất...?


Tôi thở dài.

- Chồng à?

Giờ đây trông anh ta hoàn toàn tuyệt vọng.

-...Tôi...?

- Mơ đi...

- Minami...

- Sao hả, Atsuko?

- Dừng lại đi.

Cái trừng mắt đó; giọng nói ngọt ngào đó; nụ cười đó...Tôi nuốt nước bọt. Cậu ấy đứng lên, bước sang ôm chặt lấy tôi.

- Cứ nói là phải đi.... - Cậu ấy thì thầm bên tai tôi.

- Anh ta cần phải học nhiều đấy... - Tôi thở dài ôm lại cậu ấy một cách chiếm hữu trong lúc nhìn sang anh ta. Thông điệp đã được truyền đạt.

- Cậu mãi mãi là số 1 trong lòng tớ. Đừng nhìn người ta kiểu đó nữa. Coi chừng anh ấy xỉu bây giờ... - cậu ấy thì thầm nói trong lúc vẫn khúc khích cười.

- Chỉ lần này thôi, Atsuko. Chỉ lần này thôi. 



To Be Continued....

3 comments:

  1. thấy giống bố vợ chất vấn con rể quá :))))))

    ReplyDelete
  2. mình đang chuẫn bị vũ khí sang nhà nhà của au rồi đó

    ReplyDelete
  3. = =, chưa kịp đọc fic, mới dòm cái characters thỳ.... :v
    "Tớ còn đẹp trai hơn anh ta mà!" *sặc cơm* @.@
    đọc part này tui hơi k hiểu "cái tình cảnh" này @w@ chờ part 2 vậy.

    ReplyDelete