Saturday, November 22, 2014

[Multiple Shots] Acceptance 3.0

Author: thelonewolf48
Source:jphip

Bảo đảm chap này sẽ có người muốn cho Taka lên dĩa =))



-Sao tớ lại bị triệu tới đây nữa vậy, Atsuko? - Tôi hỏi

-Tớ rất muốn cậu nếm thử bữa ăn tớ đang làm - Cậu ấy cười với tôi trong lúc đặt mấy cái đĩa trước mặt - Tớ muốn cậu cho ý kiến. Lần đầu tiên làm nên...

-Đúng thôi...

Cho tôi nói cái này chút, mấy món đồ ngọt cậu ấy làm lúc nào cũng ngon, nhưng tới khi cậu ấy nấu thử một bữa ăn tươm tất thì mùi vị rất...không ngon. Tôi nhìn vào bữa ăn trước mặt, không có mùi lạ hay màu sắc gì kỳ quặc cả, nhưng tôi lo phần mùi vị nhiều hơn.


Cậu ấy gọi tôi vài giờ trước hỏi tôi có rảnh không và có đói không. Thật tình thì tôi tưởng là chúng tôi sẽ đi ra nhà hàng ăn, nhưng có ngờ đâu cậu ấy lại mời tôi ăn đồ do cậu ấy nấu. Nhưng dù cậu ấy có kêu tôi nhảy vực đi nữa tôi cũng không bao giờ từ chối. Và rồi, vì tối hôm đó và sáng hôm sau được nghỉ nên tôi đã quyết định nhận lời. 

Khi vừa đến nơi cậu ấy lại chạy ra ôm tôi đến ngạt thở, rồi tôi cũng để ý đến mùi nấu nướng đặc trưng. Tôi bảo rằng không ngờ cậu ấy lại chịu xuống bếp và lúc này đây tôi đang toát mồ hồi, cậu ấy chỉ cười khúc khích rồi bảo rằng muốn thử trổ tài bếp núc lần nữa vì muốn tặng Onoe-san một món quà trong ngày sinh nhật anh ta.

Tên của hắn lại được nhắc đến và tôi thì ở đây làm chuột thí nghiệm. Nhưng tôi lại không thể từ chối cậu ấy bất cứ điều gì cả. Tôi tự hỏi nếu mình tiếp nhận lời đề nghị của cậu ấy sau buổi party tốt nghiệp hôm đó thì chúng tôi sẽ thế nào? Có phải bây giờ cậu ấy sẽ nấu cho tôi ăn không? Lắc đầu, tôi quyết định ngừng suy nghĩ về điều đó. Tôi luôn tin rằng một khi đã ra quyết định thì phải gánh chịu hậu quả, dù cái hậu quả có khắc nghiệt đến đâu.

Tôi nhìn cậu ấy; cậu ấy đang cười tươi nhìn tôi trông chờ. Tôi nuốt nước bọt, cầm nĩa rồi can đảm nếm thử món đầu tiên.

Không tệ như tôi tưởng...nói đúng hơn đó là những gì tôi tưởng lúc đầu.

Vị mặn của thịt rồi vị chua, hỗn hợp tùy tiện trộn lẫn cùng tất cả những loại nhiên liệu bùng nổ sau vài giây nằm trong miệng tôi. Tôi không muốn tổn thương Atsuko và muốn tên bạn trai đó nếm món này, nên tôi đành nuốt hết xuống. 

-Được không? - Atsuko hỏi.

-Khô...không tệ lắm... - Tôi cố không tỏ vẻ khó chịu, nhưng nó thật sự rất tệ.

Và cậu ấy đã để ý đến sắc mặt của tôi.

-Cậu chắc chứ? - Cậu ấy nhấn mạnh.

Tôi gật đầu, sợ rằng nếu mở miệng sẽ nôn cả ra. Cậu ấy không bị lời nói của tôi thuyết phục và kêu tôi ăn hết để chắc chắn là món nào cũng cho ra đúng mùi vị. Hậu quả sau đó không tốt đẹp cho lắm. 

-Cậu phải nên nói từ đầu là nó thật tệ chứ! - Cậu ấy khiển trách trong lúc đưa tôi ly trà.

-Tớ chỉ không muốn tổn thương cậu thôi - "Và tớ muốn tên đó phải khổ sở chịu đựng thay vì tớ" tôi thêm vào trong đầu.


Ôi đúng như người ta hay nói...Làm ác sẽ bị quả báo...tôi nửa ngồi nửa nằm trên chiếc ghế sofa còn cậu ấy ngồi bên cạnh. 


-Gì thì gì chứ! - Cậu ấy bĩu môi.
Tôi dùng tay phải chầm chậm vuốt má cậu ấy và mỉm cười.

-Có phải tớ sắp chết đâu - Tôi cười khúc khích - Nhưng nếu thêm một món nữa thôi có lẽ tớ đã...

Cậu ấy đỏ mặt và đánh một phát vào tay tôi. Tôi thích mặt đó của cậu ấy. Một Atsuko lúc nào cũng e thẹn bất an; tôi muốn bảo vệ phần tính cách đó bằng bất cứ giá nào, muốn khiến cậu ấy hạnh phúc; kể cả khi cậu ấy không thuộc về tôi. 


-Để tớ hồi phục một lát rồi sẽ giúp cậu nấu nướng, okay? - Tôi mỉm cười, bao tử vẫn còn buồn nôn.

-Cậu ở lại đây đến mai được không? - Cậu ấy hỏi - Chỉ là tớ muốn ngày mai tặng anh ấy vì tớ sẽ không có mặt trong ngày sinh nhật.

Và làm sao tôi có thể nói không chứ?




Tôi ngủ không được; vì lý do nào đó tôi không cảm thấy thanh thản. Có lẽ vì Atsuko đang nằm ngủ bên cạnh, như thường lệ, có lẽ vì tôi cứ nghĩ về cậu ấy và tên đó. Đừng hiểu lầm, tôi thích cái cách cậu ấy đi trải nghiệm các loại tình cảm khác nhau, cái cách cậu ấy đang sống cuộc sống của mình, nhưng còn chúng tôi thì sao? Chúng tôi là cái gì? Tôi cảm thấy bối rối. 


Sau màn nấu ăn thất bại ban nãy, cậu ấy nói mình phải đi làm. Cậu ấy về trễ và leo thẳng lên giường không cần thay đồ, cũng không ôm tôi, nên tôi cảm thấy tự do lắm. Tôi đi vào nhà bếp pha một tách trà. Tiếng xe hơi chạy ầm ầm ngoài đường và âm thanh đặc trưng của màn đêm khiến tôi thư thả đôi chút . 

Tôi không biết phải làm sao. Nếu cứ đến nhà cậu ấy, nửa sống chung với cậu ấy, tôi sợ sẽ gây ra một điều khiến mình hối hận và tôi không muốn mất cậu ấy. Cậu ấy là người bạn thân nhất của tôi hơn bất cứ điều gì. Nhưng trái tim tôi lại không hài lòng với mối quan hệ đó. Ngồi trong phòng khách nhà cậu ấy trước cái TV, tôi uống tách trà nóng làm ấm cơ thể trong màn đêm tươi tắn này. Thở dài, tôi nhắm mắt và ký ức tràn về, nhất là ngày hôm đó, tại buổi biểu diễn cuối cùng của cậu ấy ở nhà hát, ngày cậu ấy tốt nghiệp. 



Cậu ấy đứng đó cùng nụ cười tươi tỏa nắng. Cậu ấy đang cố kìm nén nước mắt, nhưng chúng tôi đang khóc vì biết sẽ không gặp được cậu ấy thường xuyên như trước nữa, rằng cậu ấy sẽ không có mặt ở đây trong những ngày đặc biệt, trong nhà hát, rằng cậu ấy sẽ không bên cạnh chúng tôi tại các buổi concerts. Nhưng tất cả đều biết cậu ấy sẽ luôn bên cạnh chúng tôi.

Hậu trường hỗn loạn, mấy em nhỏ tuổi vừa khóc vừa ôm cậu ấy trong lúc những người khác chỉ lặng lẽ khóc một mình, chờ đợi giây phút Atsuko lên tiếng trấn an đi trấn an lại rằng chúng tôi sẽ ổn thôi. Không phải là một hình tượng đau lòng gì mấy; với tôi cậu ấy là một ví dụ tuyệt vời của lòng dũng cảm. Và dù cậu ấy bảo rằng mình sẽ ổn thôi, tôi biết cậu ấy đang sợ. Không lâu nữa cậu ấy sẽ trở nên đơn độc. Chúng tôi thay đồ bước ra chúc mừng cậu ấy tốt nghiệp cùng tương lai thành đạt. Tôi không nhìn thấy cậu ấy; và nó làm tôi cảm thấy tệ hại hơn mình tưởng.


Tuy thế, tôi vẫn cười giỡn cùng những người bạn của mình. Mariko như thường lệ vẫn đi chọc phá khắp nơi, Yuko vẫn là Yuko và Kojiharu đang ra sức áp chế chị ấy; Miichan, mặt khác, vẫn đang khóc trong lúc Atsuko nói chuyện với cậu ấy. Vì một lý do nào đó tôi thấy khó chịu, cảm giác như không khí trong khu phòng cách biệt này nặng trĩu và tôi cần phải chạy ra khỏi đây. 


Sân thượng nơi đây nhìn thấy được nhiều cảnh thú vị ở Tokyo. Ánh đèn sáng sủa và dòng người tấp nập trên đường vội vã về nhà hoặc đi tới một bữa tiệc nào đó; các công nhân đi chơi cùng đồng nghiệp và những người trẻ tuổi bước chân vào các câu lạc bộ - được non nớt, được ngốc nghếch ; và tôi, ở tuổi 20 tôi muốn tự do, muốn non nớt, muốn ngốc ngếch.

Tôi thở dài; lối suy nghĩ này không giống tôi chút nào nhưng buổi tốt nghiệp của Atsuko khiến tôi nghĩ về sự tự do chúng tôi có được khi ở trong nhóm. Chúng tôi được tự do tới một mức độ nào đó, nhưng chúng tôi có luật lệ, và tôi, người đứng ở vị trí dẫn đầu, không thể suy nghĩ như vậy được. 


Tuy nhiên tôi sẽ rất vui nếu được làm chuyện những cô gái khác trong độ tuổi này đều làm. Non nớt và ngốc nghếch, nghe kích thích sao đó. 


-Sao cậu lại ngồi đây một mình? - Giọng nói ấy làm tôi giật mình nảy người lên một chút trước khi quay người lại nhìn cậu ấy.


Và cậu ấy đang đứng đó, vẫn với với nụ cười tươi rói tỏa sáng, nhưng đâu đó xen lẫn sự buồn bã trong ánh mắt. Tôi có thể nói gì với cậu ấy đây? Rằng tôi mong, dù chỉ trong một giây, có thể tốt nghiệp theo cậu ấy? Tôi không nói ra điều đó được, tôi cần phải mạnh mẽ. Tình cảm thật khó giữ kín trong lòng. 


-Tớ chỉ cần chút không khí - Tôi căng thẳng bật cười - Tớ nghĩ mình uống hơi nhiều một chút.


Cậu ấy nhướn mày lên, thật là hiểu rõ tôi quá mà.


-Nếu say thì bây giờ cậu đã ngủ rồi.


Ôi cái cớ đó sao mà trôi cho lọt tai. Tôi chỉ cần thành thật với cậu ấy là được.


-Tớ chỉ... - cậu ấy tiến đến gần tôi hơn - Tớ chỉ cảm thấy cô đơn...Cậu sắp đi và tớ... - Cậu ấy đột nhiên ôm lấy tôi, vùi mặt vào cổ tôi và tôi nhận ra cậu ấy bắt đầu khóc.


-Tớ cũng sẽ nhớ cậu... - Cậu ấy thì thầm bên tai khiến tôi rùng mình.


Tôi ôm lại cậu ấy, siết chặt, luôn cố nhớ rằng chúng tôi hợp nhau thế nào;mấy cái ôm của cậu ấy ấm áp ra sao; và nhớ rằng chúng tôi sẽ không xa nhau quá lâu.


-Dọn qua sống chung với tớ đi - Cậu ấy đột nhiên thì thầm.


Tôi liền căng cứng người. Tôi biết cậu ấy muốn nói gì, tôi biết cậu ấy yêu tôi, cậu ấy đã tỏ tình. Tôi biết tôi cũng yêu cậu ấy. Nhưng từ biết đến thật sự trở thành người yêu, tôi làm không được. Cậu ấy để ý thấy sự thay đổi và buông ra để đối diện với tôi.

-Chúng ta không thể Atsuko... - Tôi nhẹ nhàng nói


-Chúng ta đã rồi- Cậu ấy lên tiếng, giọng nói mang chút thất vọng - Cậu gọi mấy năm tháng chúng ta bên nhau đó là cái gì chứ? Đừng nói với tớ là cậu không có cùng cảm giác....


-Tớ...


-Tại sao Minami. Chỉ đồng ý thôi lại khó khăn thế sao? - Cậu ấy nói bằng cái tông trầm thấp mà tôi rất ghét.


-Luật cấm yêu... - Tôi thì thầm


-Cậu biết cái luật đó thật ngu xuẩn mà?! - Cậu ấy cay đắng cười - Dù sao giờ đây tớ cũng thoát khỏi cái luật ngu xuẩn đó rồi.


-Nhưng tớ thì không và tớ phải làm gương và-


-Thôi nào! Ai nấy đều nghĩ chúng ta là một đôi rồi! Cậu không nhìn thấy sao?! Chỉ có cậu đang phủ nhận thôi.


Non nớt và ngốc nghếch. Tôi muốn được đắm mình vào tuổi trẻ, muốn được ngốc ngếch, nhưng rồi, vị đội trưởng trong tôi lại không cho phép bản thân thốt ra câu "Được, chúng ta sống chung với nhau nhé" 


-Tớ yêu cậu, Minami. Cậu không yêu tớ sao? - Cậu ấy thì thầm.

Tôi nuốt nước bọt. Chấp nhận rằng tôi yêu cậu ấy giống như chấp nhận việc tôi muốn sống cùng cậu ấy và vì một lý do nào đó lời nói đó nghẹn ở cổ họng và thay vào đó, mấy lời khác được tuôn ra.


-Cậu làm sao biết chắc được- tôi nói bằng một giọng cực trầm - Làm sao cậu biết chắc cậu thật lòng yêu tớ. Chúng ta đã ở bên nhau lâu vậy rồi; đây có lẽ chỉ là do cậu lầm lẫn thôi...


_Đừng nói vậy...tớ biết tớ yêu cậu - 


-Làm sao cậu biết được? Cậu không biết cái gì khác hết! Cậu đã từng yêu ai chưa? - Tôi nhìn cậu ấy, cố gắng trưng ra bộ mặt nghiêm túc tôi hay dùng với các thành viên. Tôi chưa bao giờ trưng bộ mặt đó ra với cậu ấy cả.


Cậu ấy nhìn tôi vài giây rồi mỉm cười.


-Cậu nói đúng...tớ không biết... - Cậu ấy lau đi dòng nước mắt trên má rồi mỉm cười. - Chỉ cần biết sau này cậu đừng có hối hận đấy?




Tôi nhảy dựng lên khi cảm giác ra một đôi tay đang vòng qua vai.

-Cậu đang làm gì ở đây vậy? - Atsuko hỏi bằng giọng ngái ngủ.

-Xin lỗi, chỉ là tớ không ngủ được...Sao cậu không về giường ngủ đi? Tớ ngồi đây một lát rồi sẽ quay vào...

Cậu ấy ngáp dài, bước tới trước mặt tôi rồi ngồi lên người và ôm lấy tôi.

-Không có cái gối ôm của tớ nên ngủ không được, không nhớ à? - Cậu ấy thì thầm và ôm tôi chặt hơn.

Dĩ nhiên, con koala này phải ôm ai hay cái gì đó mỗi khi ngủ mà. Tôi lại thở dài.

-Atsuko, vậy chúng ta về giường ngủ thôi...- không nghe thấy phản ứng, tôi cau mày - Atsuko...? - Tôi chớp mắt. Hay thật. Cậu ấy đang ngủ ngon lành, dù có động đất cũng không đánh thức được. Tôi vòng tay qua ôm lấy cậu ấy và cố khiến bản thân dễ chịu trong tư thế hiện tại. Tôi thở dài một lần cuối rồi để mùi hương dâu tây đặc trưng của cậu ấy lấp đầy mũi tôi.  

Sáng hôm sau thức dậy, tôi cảm thấy khá hơn nhưng cơ thể lại bị tê cứng vì cậu ấy ôm eo tôi quá chặt. Từ từ mở mắt ra trong lúc ánh mặt trời chiếu rọi xuyên qua khung cửa sổ phòng khách, tôi để ý thấy, hay đúng hơn là cảm thấy chân tôi mất cảm giác, khiến tôi nhận ra một nửa cơ thể mình vẫn đang say ngủ. Tôi nhìn sang con koala vẫn đang ôm chặt người mình và mỉm cười.


Sắc đẹp của cậu ấy vượt xa tiêu chuẩn bình thường. Cả khi cậu ấy tự nói mình không dễ thương hay không đẹp đi nữa, cậu ấy vẫn rất đẹp. Mái tóc say ngủ rối bời và gương mặt mộc ấy càng đẹp hơn. Tôi muốn mỗi ngày đều thức dậy kiểu này. Tôi hôn trán cậu ấy, rồi cậu ấy lười nhác mở mắt. Cậu ấy nhìn tôi, vẫn đang ngái ngủ, và mỉm cười; tôi cười lại với cậu ấy.

-Chào buổi sáng - tôi nhẹ nhàng nói.

-Chào buổi... - cậu ấy ngáp - sáng

Cậu ấy co giãn người rồi cố ý tát tôi một cái.

-Oi!

Cậu ấy khúc khích cười rồi hôn tôi một cái lên má trước khi đứng lên tiến về nhà tắm. Cậu ấy đang đùa giỡn với tôi, tôi biết mà. Cậu ấy thích chơi đùa với cảm giác của tôi, thích nắm gọn tôi trong lòng bàn tay của cậu ấy. Dù sao tôi cũng chả phàn nàn. 

Sau khi đứng lên, tôi tiến về phía nhà bếp. Tôi muốn chuẩn bị một bữa sáng cho cậu ấy. Pancakes và nước cam trái cây dành cho cậu ấy và cà phê dành cho tôi; Atsuko không bao giờ thích uống cà phê, cậu ấy nói rằng mùi cà phê không hợp khẩu vị cậu ấy. Tôi mãi đắm chìm trong suy nghĩ đến nỗi không nghe thấy cậu ấy bước ra cho đến khi cậu ấy ôm lấy tôi từ phía sau và tựa cầm lên vai tôi. 

- Pancakes! - Cậu ấy phấn khởi nói - Lâu rồi tớ không ăn! 

Tôi bắt đầu căng thẳng, cậu ấy đang ở gần đến thế nhưng tôi lại không thể thành thật bày tỏ tình cảm của mình, đúng là một sự trừng phạt. Nên tôi chỉ mỉm cười tiếp tục công việc. Atsuko cứ đứng đó không cử động, ngay cả khi tôi làm xong món pancake và bắt đầu gọt trái cây. Nếu tôi di chuyển, cậu ấy sẽ di chuyển cùng tôi và cười khúc khích. Tôi lại trở nên căng thẳng nữa rồi. Cuối cùng khi đã đâu vào đấy, cậu ấy tách khỏi người tôi và ngồi xuống bàn sau khi tặng tôi thêm một nụ hôn; giống như một đứa trẻ ngồi chờ bữa sáng yêu thích. 

Tôi bật cười trêu chọc cậu ấy. Cậu ấy bĩu môi quay đi, tôi để ý thấy cậu ấy còn đỏ mặt nữa. Cuối cùng, tôi đặt bữa ăn sáng lên bàn và chúng tôi ăn trong im lặng. Lúc này đây lời nói không cần thiết; cả hai chúng tôi đang hưởng thụ khoảnh khắc tĩnh lặng bên cạnh nhau. Nhìn thấy cậu ấy hưởng thụ bữa ăn khiến tôi lại không khỏi nở nụ cười. Tôi nhớ cậu ấy nhiều lắm và dù công việc có khiến tôi bận rộn, ngăn tôi không nghĩ về cậu ấy đi nữa, bất cứ khi nào có cơ hội tôi luôn nghĩ về cậu ấy. Tôi yêu cậu ấy, không có gì nghi ngờ về điều đó cả; nhưng tôi chưa sẵn sàng. 

-Mấy giờ anh ta mới đến nữa vậy?

-Đừng có như vậy nữa, Minami! - Cậu ấy hét ra từ phòng tắm - Anh ấy sẽ đến nhanh thôi..

Chậc... Cậu ấy học nhanh nhỉ. 

Chúng tôi bỏ ra cả buổi trưa để nấu nướng. Cậu ấy mắc vài lỗi nhỏ làm tôi phải đi dập lửa, không có gì quá nghiêm trọng và cuối cùng mọi thứ đều khá ổn. Đã 7 giờ tối rồi. Tôi có việc làm lúc 9 giờ nên muốn ở lại đây đến phút cuối cùng. Dĩ nhiên Atsuko sẽ không cho phép. 

-Ổn chứ? - Miichan hỏi tôi.

Buổi thu hình hôm đó là AKBSHOW và tôi đang ngẩn người ra nhiều hơn thường ngày.
-Ừ, chỉ đang suy nghĩ về...

-Acchan?


Tôi muốn chối nhưng không làm được. Chỉ đành im lặng. Miichan cười khúc khích rồi vỗ lưng tôi vài cái.

-Cậu nên sớm kết hôn đi thôi.

-Thì đấy?...OI! Miichan!

Cậu ấy chỉ bật cười.


-Mọi chuyện diễn ra ổn thỏa thế à? - Tôi nhẹ nhàng nói trong lúc Atsuko lại đang ôm tôi.


-Cám ơn, Minami! Vì lúc nào cũng có mặt giúp tớ! - Cậu ấy nói và hôn lên má tôi.

-Luôn luôn... - Tôi thì thầm.

Cậu ấy cười rồi rúc sâu vào người tôi. Cậu ấy nhanh chóng thiếp đi còn tôi thì lại thở dài. 

Tôi lại có mặt ở đây làm gì nhỉ? Tôi tự nhủ. Chúng tôi đang nằm trên giường tại căn hộ của Atsuko, MỘT LẦN NỮA.


To be continued....

3 comments:

  1. Đúng là muốn cho tên lùn này lên dĩa thật :v ngta đã nói ra đến thế rồi mà còn......(*`八´)
    Chap này thể hiện thật sâu sắc cái tình cảm của Cải Cà :3 đọc mà thấy mát trong lòng quá (*´◡`*)

    ReplyDelete
  2. hun au hun au, nhớ cái tình cảm này quá đi mất,nhưng cái cặp này lúc nào cũng z rõ là thương nhau muốn chết mà cứ thik dằn vặt nhau. mong chap mới của au, chỉ cần tên mắc dịch đó đừng xuất hiện là ok

    ReplyDelete
  3. Minami - shipper trung thành của OnoAtsu :)))))))))

    ReplyDelete