Thursday, November 20, 2014

[Multiple Shots] Acceptance 2.0

Author: thelonewolf48
Source: jphip


Tất cả bắt đầu bằng một cú điện thoại từ Atsuko.

Đêm đã rất khuya và tôi đang trền đường về nhà sau một buổi ghi âm radio; lịch trình cả ngày khiến tôi rất mỏi mệt, tôi mắt nhắm mắt mở bật phone trả lời. Tôi không nhìn tên người gọi, giờ này chắc chỉ có staff, mấy thành viên kia hay thậm chí là Akimoto-sensei thôi. Nhưng khi người kia lên tiếng, tất cả sự mỏi mệt của tôi đều tan biến.

-Minami~

-Atsuko? Có chuyện gì thế? Cậu ổn chứ? Sao lại gọi tớ giờ này? - nghe ra giọng nói của cậu ấy làm tôi ngạc nhiên, đã mấy tháng rồi chúng tôi mới lại gặp nhau mà cậu ấy lại còn gọi tôi vào giờ này, không bình thường chút nào.

-Bộ bây giờ tớ gọi cho bạn cũng không được à? - Tôi tưởng tượng ra cậu ấy đang trề môi.




-Không! Cậu biết tớ không có ý đó mà! - Tôi thở dài - Chỉ là...cậu hiếm khi gọi tớ giờ này lắm, vậy thôi!

Tôi nghe tiếng cậu ấy cười khúc khích.

- Tớ ngủ không được - cậu ấy lên tiếng bằng cái giọng ngân nga mỗi khi buồn chán - Cậu tới đây được không?

Tôi chớp mắt. Cái gì? Tại sao? Tất cả những câu hỏi này đang hiện lên trong đầu tôi. Tôi rất muốn đi, muốn gặp cậu ấy; kiểm tra xem cậu ấy có ổn không hay có cần gì không, nhưng thời gian của tôi...tôi lấy cuộc sống bận rộn làm cái cớ, nhưng thật ra, tôi còn bị tổn thương và ghen nữa.


-Không được à... - cậu ấy thở dài - Tớ hiểu mà..

Tôi nghe ra nỗi buồn và sự thất vọng trong giọng nói của cậu ấy.

-Để tớ gọi quản lý - là lời nói cuối cùng của tôi trước khi cúp máy gọi cho quản lý.




Thật lòng mà nói, tôi rất hồi hộp. Tại sao ư? Không biết nữa; có lẽ vì đã lâu không gặp, có lẽ vì biết cậu ấy đã có bạn trai nên việc tôi đến nhà cậu ấy nghe thật kỳ cục sao đó, có lẽ vì tình cảm của tôi dành cho cậu ấy. Tôi thật sự rất bối rối, bối rối vì không biết tại sao mình lại hồi hộp. Tôi do dự vài phút rồi hít vào một hơi thật sâu và gõ cửa.


Cậu ấy chào đón tôi như thường lệ, nắm lấy tay kéo tôi vào nhà rồi bay vào ôm tôi đến ngạt thở. Tôi đựa lưng vào cánh cửa đã khép lại, như thường lê, đôi tay tôi buông thõng hai bên và bàn tay siết lại thành nắm đấm khi tôi cảm giác ra mũi cậu ấy chạm vào cổ tôi.

-Tớ cũng rất vui khi gặp cậu, At-Atsuko....- Lắp bắp là nghề của chàng mà.

Cậu ấy cười khúc khích rồi hôn lên cổ tôi trước khi buông ra. Cơn ớn lạnh lan tỏa xuống cổ. Cậu ấy cười với tôi, nụ cười rạng rỡ đó. Cậu ấy vui khi gặp tôi đến thế sao? Tôi tự hỏi.

Cậu ấy im lặng nắm tay dẫn tôi đến phòng cậu ấy; sau khi vào trong cậu ấy gỡ bỏ cái túi xách tôi đang khoác trên vai và tùy tiện đặt nó xuống sàn nhà. Cậu ấy từ từ cởi bỏ chiếc khăn choàng trên cổ tôi rồi ném nó qua một bên trên sàn. Rồi cậu ấy tiếp tục với mái tóc của tôi, lâu hơn lần trước chúng tôi gặp nhau; cậu ấy tháo kẹp tóc ra và vuốt ve tóc tôi. Cậu ấy giống như đang xoa bóp cho tôi còn tôi chỉ biết nhắm mắt tận hưởng.

Khi cậu ấy ngừng lại và tôi mở mắt ra, cậu ấy ngọt ngào cười với tôi.

- Cậu muốn đi tắm không? Tớ vẫn còn giữ vài bộ quần áo cũ của cậu.

Rồi tôi nhớ ra, vì hồi đó thường hay qua đêm ở nhà cậu ấy nên chúng tôi đã quyết định rinh vài bộ đồ của tôi sang đây. Tôi mỉm cười gật đầu. Bây giờ tôi rất cần phải đi tắm.





Khi đã yên vị trong bồn nước ấm, tôi bắt đầu nhớ về những ngày xưa cũ lúc chúng tôi còn ở bên nhau. Tôi mỉm cười. 

Sau khi bước ra khỏi nhà tắm, mặc trên người chiếc áo t-shirt và một trong mấy cái quần pajama cũ, tôi đã sẵn sàng lên giường đi ngủ. Tôi tiến lại gần giường, chầm chậm cố không gây ra tiếng động vì biết Atsuko đang say ngủ.  Tôi không thấy mình quá đáng, vì đây là chuyện thường ngày. Như thể rằng, vì biết có tôi ở đây, nên cậu ấy tự động thư giãn và chìm vào giấc ngủ nhanh hơn dự tính. 

Tôi từ từ nhấc tấm ra trải giường lên và chui vào trong, loay hoay xoay người một lát để tìm vị trí dễ chịu. Tôi thở dài nhìn sang bên cạnh. Atsuko lúc ngủ quả thật là một mỹ nhân, cậu ấy đơn giản là rất hoàn hảo.

Tôi mỉm cười nhắm mắt, chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

Và rồi, tôi cảm giác ra đôi tay của Atsuko quấn quanh eo tôi, đầu cậu ấy tựa lên vai tôi.

-Minami...- Cậu ấy thì thầm nói mớ.

Đêm đó tôi bị mất ngủ.






Tôi không biết mình thiếp đi lúc nào, chắc vào khoảng 5 giờ sáng, nhưng tiếng chuông điện thoại báo thức làm tôi giật mình, như thường lệ vào lúc 7 giờ sáng. Tôi ráng đưa tay tắt nó đi nhưng không với tới.

Mở mắt, tôi nép người ra khỏi cơ thể đang say ngủ của Atsuko và vặn tắt chuông báo thức. Tôi cảm thấy nửa người mình tê cứng vì kiểu nằm của chúng tôi nên cố xoay người một chút để thư giãn gân cốt. Nhưng không có kết quả. Atsuko ngay cả lúc ngủ vẫn ôm tôi rất chặt.

Tôi thở dài mở phone kiểm tra lịch trình của ngày hôm nay. Tôi gọi quản lý kêu anh ta lát nữa đến đón và khi cúp máy, Atsuko ôm tôi chặt hơn.

-Cậu phải đi sao? - Cậu ấy nói giọng ngái ngủ.

Tôi gật đầu.

-Lát nữa cậu có trở lại không?

-Tại sao?

-Tớ nhớ cậu lắm, Minami. Cậu không nhớ tớ sao? - Cậu ấy trề môi và tôi nén cười.

-Tớ nhớ cậu, Atsuko. Nhưng tớ bận... - Lúc nào cũng viện cùng một cớ.

-Vậy thì thôi! - Cậu ấy ngồi dậy - Nếu không được thì đừng trờ lại. Xin lỗi vì đã quấy rầy lịch trình bận rộn của cậu.

Cậu ấy nói bằng một giọng nhẹ nhàng, gần như tỏ vẻ hối lỗi. Nhưng hành động của cậu ấy lại khác hẳn lời nói. Cậu ấy bước ra khỏi phòng và đóng sập cửa lại. 




Và đó là lý do dẫn đến tình trạng hiện tại. Ngồi trong phòng khách nhà Atsuko tôi lại tự hỏi sao mình lại ở đây. Mà khoan đã, tôi nhớ rồi. Vì không muốn chọc cậu ấy giận nên tôi đã dời lịch diễn lại một chút và trước khi rời khỏi căn hộ tôi đã nói cho cậu ấy biết mình sẽ về vào khoảng 6 giờ chiều.

-Có thật cậu chỉ muốn tớ uống trà với cậu không? - Tôi hỏi một cách khó tin.

-Tớ thật muốn có thêm thời gian bên cậu mà. Vậy cũng sai sao?

-Không. - Tôi nhướn mày lên nhìn cậu ấy - Nhưng thật sao? Tớ không nghĩ cậu chỉ muốn tớ dùng trà với cậu đâu. - Tôi hiểu rõ cậu ấy quá mà.

Cậu ấy thở dài.

-Thôi được - sau khi đặt cốc nước trà lên chiếc bàn nhỏ trước mặt cậu ấy tiếp tục - Tớ muốn cậu giúp tớ cái này.

Tôi hơi cau mày và chuyển sang mode "nghiêm túc".

-Cần tớ giúp à? Chính xác là cái gì?

-Đây sẽ là, lần đầu tiên, Onoe-san dẫn tớ đến căn nhà hàng sang trọng này và tớ không quyết định được nên mặc gì. Cậu giúp tớ được không? - Cậu ấy chắp hai tay lại ra vẻ đáng yêu.

Tôi thật không từ chối được. Nhưng vẫn ráng.

-Sao cậu không nhờ Tomochin hay Haruna hay thậm chí là Yuko? Không phải cậu có nhà tạo mẫu riêng sao? - Lúc này đây tôi chỉ đang chơi màn "sang chảnh" mà thôi.

-Haruna? - Lông mày cậu ấy nhướn lên, rõ vẻ khó chịu - Bây giờ cậu gọi chị ấy là Haruna rồi à?

-Sao cơ? - Cậu ấy lúc nào cũng thích đổi đề tài - Tớ lúc nào cũng gọi chị ấy là Haruna mà.

-Lúc trước cậu gọi chị ấy là Kojiharu, không phải HARUNA.

Tôi chớp mắt. Okay, cũng đúng. Mấy câu "tớ gọi Kojiharu là Haruna" chỉ để chọc cho cậu ấy ghen. Nhưng...có lẽ tôi nên trả lời để cậu ấy khỏi điên tiết hơn.

-Chị ấy và Miichan bây giờ là những người thân thiết với tớ nhất trong AKB...nên, tớ không hiểu tại sao đây lại là vấn đề. - Cơ miệng cậu ấy chuyển động. Rõ là báo hiệu cậu ấy đang khó chịu. Thôi tiêu rồi! - Coi này, nói tớ nghe xem tại sao cậu không đi nhờ ba người đó từ đầu. Lúc trước cậu với mọi người hay trêu chọc thời trang của tớ xấu tệ mà. Vậy...

Cậu ấy thở dài.

-Tomochin rất bận; Haruna cũng bận, đúng ra là bận với Yuko. Người tạo mẫu của tớ cũng có cuộc sống riêng. Tớ chỉ muốn cậu cho ý kiến, cậu biết đấy, từ góc nhìn của nam giới.

-Nam giới à...hiểu rồi... - tôi lại thở dài. Cậu ấy đang mỉa mai tôi, tôi biết mà. 




-Anh ta đón cậu lúc mấy giờ?


-8 giờ

-Trễ rồi đấy - Tôi nhìn đồng hồ trên điện thoại - anh ta ít nhất phải đến sớm 30 phút trước giờ hẹn!
-Cậu thôi đi được không? Cậu bắt đầu giống bố tớ rồi đấy.


Tôi nhìn cậu ấy, ăn mặc rất đẹp, rồi chúng tôi đấu nhãn với nhau, và tôi đã thua.

-Tớ chỉ muốn anh ta đối xử tốt với cậu.

Cậu ấy nhích lại gần hơn ôm lấy tôi.

-Anh ấy đối xử với tớ rất tốt, đừng lo - cậu ấy khúc khích cười.

-Thật à? - Cậu ấy gật đầu.

Mùi hương trên người cậu ấy khiến tôi như phát cuồng. Cậu ấy đứng quá gần tôi kiểu đó không biết trong bao lâu đang làm tôi phát điên.

-Atsuko...tớ... - và tôi bị tiếng chuông cửa làm gián đoạn.

Chúng tôi buông nhau ra, cậu ấy định đi mở cửa nhưng tôi đã nắm lấy tay cậu ấy rồi cùng bước về phía cửa. Tôi không ngạc nhiên khi nhìn thấy nét sửng sốt trên mặt anh ta.

-Ta-Takahashi-san. Rấ-ất vui lạ-lại được gặp cô - Anh ta lắp bắp ."Cũng dễ thương nhỉ?...Làm gì có"

-Tôi cũng rất vui được gặp anh. -  Hoa, anh ta mua hoa đến - Ồ, tặng tôi à? - Tôi vớ lấy bó hoa trước khi anh ta kịp trả lời - Cảm ơn nhé! Vào trong đi cậu ấy đang đợi.

Tôi tặng anh ta nụ cười giả tạo nhất của mình.

-Để em vào lấy bóp rồi chúng ta đi - Cậu ấy thông báo cho anh ta trước khi quay về phòng.

-Trước khi anh đi - Tôi nói - Tôi có vài luật lệ cần phải tuân thủ- Anh ta nhìn tôi làm tôi thật muốn cười vào mặt anh ta - Không được đụng chạm cậu ấy quá mức cần thiết. Không được nắm tay ở nơi công cộng; có nhiều phóng viên đang theo dõi nhất cử nhất động của cậu ấy và tôi không muốn nghe thấy scandal nào hết, ngoài ra tuyệt đối không được hôn, ngay cả trên má. Đừng gọi cậu ấy bằng tên này tên nọ. Cậu ấy không phải con nít. Tự móc hầu bao ra trả tiền bữa ăn cho đáng mặt nam nhi cho dù cậu ấy từ chối. Và tôi muốn cậu ấy trở về đây lúc 11 giờ. Không được trễ hơn phút nào cả. - Nhiều năm làm Captain và giờ là Tổng Quản lý đã giúp tôi chuẩn bị cho ngày hôm nay - Anh hiểu chứ?

-Vâ-âng, thưa bà.

-Anh vừa nói gì?

-Vâ-âng, thưa bà!

-Minami~ - Atsuko đột nhiên nói - Thôi đi mà~

Lại cái nụ cười ấy và giọng nói ấy, rồi cậu ấy tiến đến gần hơn ôm lấy tôi.

-Cậu không cần ở đây đợi tớ tối nay. - Cậu ấy nói bằng một giọng nói ngọt-ngào-theo-kiểu-tớ-đang-bực đấy.

-Nhưng tớ muốn. - đáp lại là câu trả lời cứng rắn của tôi. Nói sao đây? Tôi cứng đầu mà.

-Tối nay không phải cậu có lịch diễn sao? - Cậu ấy thêm vào.

Ôi, lại nữa.

-Tớ sẽ gọi cậu sau khi thu xong chương trình radio - Tôi giơ cờ trắng đầu hàng.

Cậu ấy mỉm cười rồi bước sang phía tên bạn trai. May là ít nhất họ không hôn nhau.

-Đi thôi - Cậu ấy vừa cười vừa nói với anh tay còn anh ta chỉ gật đầu.

Và trước khi họ bước ra khỏi cửa Atsuko quay lại nhìn tôi. Tôi mỉm cười giơ ngón cái lên chúc cậu ấy may mắn dù tôi rất muốn đồ sát tên đó. Cậu ấy lại mim cười và vẫy tay chào tạm biệt.





Omake:


Tôi mệt đừ người. Chỉ muốn leo lên giường ngủ lại. Buổi thu âm diễn ra tốt đẹp và tôi cũng rất vui, nhưng có chút xao lãng vì Atsuko vẫn chưa hồi âm tin nhắn của tôi.

Tôi nhắm mắt, chỉ muốn giơ tay đầu hàng cơn mệt mỏi và ngồi ngủ cho đến khi về nhà rồi lao người lên giường. Nhưng điện thoại của tôi lại có kế hoạch khác. Một tin nhắn mới.

"Tất cả đều diễn ra tốt đẹp :D Cám ơn cậu đã giúp tớ. Cậu đang trên đường về lại căn hộ của mình à? Sao không về nhà cho rồi?

Tôi chớp mắt. Não bộ tôi giờ đây không hoạt động tốt lắm. Và rồi, sau vài phút, tôi nhận ra.

-Kenji-san, anh quay xe lại và thả em xuống trước căn hộ của Atsuko nhé? - Tôi hỏi

Người đàn ông nhìn tôi qua tấm gương chiếu hậu và gật đầu mỉm cười.

-Về nhà thôi - Tôi thì thầm

To Be Continued...

7 comments:

  1. Chap này...... Acchan kawaii wá :3 Taka vẫn suberi như thường lệ nhỉ.
    Klq nhưng tui vừa đi dạo quanh các blog fic, cuối cùng thỳ chỉ có blog của thím làm tui thấy thoải mái nhất. Sao nhỉ, fic của thím giống như 1 ly cà phê sữa (tui rất thích uống) vậy, vừa ngọt vừa đắng, có lúc làm kích thích thần kinh của tui nhưng lại có lúc làm tui thấy yên lành thoải mái.
    Hôm nay tâm trạng nên nói hơi nhiều chút XD hà hà, túm cái váy lại là chap này Acchan kawaii vỡi, và Taka thỳ cứ như ông bố vk khó tính vậy, mau đoạt lại tình yêu của mình đi :v

    ReplyDelete
    Replies
    1. Mốt tui có về VN thì thím đãi tui cà phê sữa nhé tại tui cũng thích uống :3. Sắp rồi sắp rồi, tên kia sắp sửa bị đá qua 1 bên :))

      Delete
    2. This comment has been removed by the author.

      Delete
    3. Nhất định rồi (*⌒∇⌒*)

      Delete
  2. mình ko biết nên nói gì nữa au à, cái khúc acchan vs cái ông gì gì đó làm mình bực mình dù nó có chút xíu thôi, rõ là thương nhau mà sao cứ thik như vậy

    ReplyDelete
    Replies
    1. Acchan chỉ muốn làm cho Taka ghen thôi :))

      Delete
    2. Tui nghi lắm mà :)))) nghĩ mà tội cho thằng cha đó, Acchan thấy Taka như vậy chắc là sướng trong bụng dữ lắm đây.

      Delete