Sunday, October 26, 2014

[Oneshot] Of Kisses - Part 2

Title: Off Kisses - part 2
Author: calyrica
Genre:Romance
Pairing: Atsumina

Translator: Nhoc Sin
Source: calyrica


Lúc đầu khi Minami tự đề cử mình làm đối tác "thử hôn" của Atsuko, cô tưởng rằng mọi chuyện sẽ chấm dứt một khi sự hiếu kỳ của cô gái trẻ kia được thoả mãn trong cùng buổi trưa hôm đó.

Nhưng sự trông mong ấy nhanh chóng bị dập tắt khi cô thấy mình nằm trên giường Atsuko, miệng cười khúc khích còn đôi môi "trong trắng" bị cướp lấy trong buổi gặp gỡ kế tiếp. Hai má ửng đỏ, Atsuko tinh nghịch đáp trả biểu cảm bối rối trên mặt Minami, "Cậu nói lúc nào tớ muốn là có thể hôn cậu mà?"




Thì ra "bất cứ khi nào Atsuko muốn" có nghĩa là rất thường xuyên, và sự hiếu kỳ của Atsuko dường như vô tận. Minami sẽ không bao giờ để bất kỳ ai biết được - nhất là Atsuko - là cô thầm rất thích hôn Atsuko, nên cô đã không hề ép bản thân phải đi cản lại sự phát triển mới mẻ trong tình bạn này của họ cả. 

Dù quyết định này còn có thể tượng trưng cho một mối quan hệ vượt xa định nghĩa tình bạn, nhưng cá nhân Minami lại không xem nó như vậy. Lời đề nghị của cô ban đầu xuất phát từ tình bạn, và chắc chắn là khô-ô-ô-ông..mang ý nghĩa xa xôi nào khác. Cô cũng không nghe Atsuko hàm ý bóng gió gì cả. Nên dù có chút bất thường, hai người thật sự vẫn chỉ là một đôi bạn thân hỉnh thoảng hôn nhau rất nhiều. Nhưng chả sao cả, vì đây là chuyện riêng tư, và chắc chắn không ai lại nhiều chuyện đến nỗi đi nghi ngờ họ cả.

Và cũng thật là kỳ tích khi việc này kéo dài đến tận ba năm. Ngày biến thành tuần, tuần biến thành tháng, tháng biến thành năm, Atsuko ngày càng trở nên táo bạo hơn với những nụ hôn bất ngờ của cô ấy. Lưỡi cô ấy tiến sâu vào miệng Minami còn tay bắt đầu di chuyển, ban đầu là lướt bên trên quần áo Minami rồi cuối cùng là luồn vào dưới áo. Minami hay phát hiện bản thân mình bị đờ đẫn sau mỗi lần "tình tứ mặn nồng" ấy, vì tuy cô rất thích hưởng thụ cảm giác bàn tay, bờ môi, và cơ thể Atsuko ép chặt vào mình, cái tình huống mà cô đã vô tình khơi mào này đang hoàn toàn vượt ra khỏi vòng kiểm soát.

Nhưng cô lại né tránh giải quyết vấn đề vì một vài lý do. Đầu tiên, Atsuko dường như rất vui vẻ khi cả hai tình tứ bên nhau kiểu đó. Đôi mắt cô ấy lấp lánh rực cháy khi tiến tới đòi hỏi nhiều hơn, còn Minami lại không thể dập tắt ngọn lửa đó đi. Thứ hai, và có lẽ là lý do khiến cô do dự nhiều nhất, là cô đơn giản không thể khơi dậy một chủ đề ngượng ngùng như thế. Trong khi đa số các cô gái trạc tuổi cô rất thuần thục loại ngôn ngữ tình yêu tình dục, cô còn không nói ra được chữ "s", thì nói gì đến việc bàn về nó hay bất cứ thứ gì liên quan đến nó. Ngay cả việc yêu cầu Atsuko rút tay ra khỏi áo cô cũng sắp khiến cô phải đỏ mặt lắp bắp. 

Tuy nhiên, năm thứ ba đã xảy ra một sự kiện làm lung lay sự thăng bằng trong mối quan hệ vốn đã từ từ nghiêng về một bên của họ. Sự kiện này quay lại cảnh một Atsuko đuổi theo Minami vòng vòng trong phòng thay đồ với ý đồ đặt một nụ hôn lên môi cô. Minami dĩ nhiên đời nào chịu hùa theo, dù Atsuko lúc đó trông có xinh đẹp và vui vẻ đến đâu, vì họ đang ở nơi công cộng cùng với một cái camera đang chĩa thẳng vào. 

Bối cảnh hiển nhiên là ở buổi ghi hình cho PV Heavy Rotation. Tuy phải thừa nhận rằng lúc đó ai nấy đều hôn nhau búa xua như bị bỏ bùa, nhưng với sư hiểu biết của Minami, vô số màn khóa môi đó chỉ là những nụ hôn phớt nhẹ ngây thơ khờ dại, không phải là loại có nguy cơ biến thành những nụ hôn sâu nồng nàn hoàn toàn không thích hợp với bối cảnh và khán giả lúc đó. Và nằm trông số đó chính là điểm khác biệt giữa cái cách Atsuko đuổi theo cô và hành động của các cô nàng kia.

Sau màn né tránh vô cùng ngắn ngủi, Atsuko đã bắt được cánh tay Minami và kéo cô lại đủ gần để chồm tới hôn nhẹ lên môi cô. Minami liền sợ hãi rút đầu ra, nhưng Atsuko chỉ bỏ qua rồi cười khúc khích bay nhảy đi tìm mục tiêu kế tiếp, để lại một Minami đông cứng tại chỗ, vô cùng hoang mang. Một vài tiếng cười từ các cô gái chung quanh khiến cô nhanh chóng lắc đầu hồi tỉnh tiếp tục công việc. 

Nhưng cô biết mình rồi sẽ phải tự ép bản thân quay lại đối đầu với nó thôi.

Buổi ghi hình kết thúc vào lúc một giờ sáng, nhưng Minami biết nếu cô lại né tránh đối mặt với Atsuko về những gì kéo dài ba năm qua mãi đến tận ngày hôm nay, cô vẫn sẽ dậm chân tại chỗ. Nên dù Atsuko chỉ đang đứng cách đó vài mét, Minami đã gửi cho bạn cô một tin nhắn ngắn, hẹn cô ấy một tiếng sau gặp ở nhà hát. Thay đồ rồi đi tới Akihabara phải mất cỡ chừng ấy thời gian, nhưng Atsuko bắt gặp ánh mắt của Minami qua chiếc gương trong phòng thay đồ và gật đầu.

Một tiếng sau, Minami ngồi đung đưa chân mình ở rìa sân khấu tại nhà hát, hai tay bấu chặt chiếc điện thoại trong lúc rất-không-nhẫn-nại ngồi đợi. Một chùm chìa khóa nằm cạnh cô trên sân khấu, một chiếc chìa duy nhất lòi ra, và cô hồi hộp nhìn lướt qua nó khi nghe thấy tiếng cửa đóng mạnh từ đằng xa. 

"Minami?" cô nghe thấy một giọng nói quen thuôc thì thầm, phá vỡ sự im lặng của nhà hát trống không. "Cậu đang ở đâu?"


Sau khi thở phào nhẹ nhõm, Minami hét lại, "Tớ đang ngồi trên sân khấu đấy! Đi vào nhớ khóa cửa!"

Không lâu sau đó Atsuko đã bước lên sân khấu thông qua cửa hậu trường và khi nhìn thấy Minami đang ngồi ở rìa sân khấu, cô liền bước chân qua đó. Cô dùng tay che miệng lại giấu đi cơn ngáp rồi ngồi phịch xuống đất cạnh cô gái thấp hơn kia, tựa đầu lên bờ vai quen thuộc. Tay cô vô thức thảy chiếc điện thoại của Minami qua một bên và thay thế nó bằng cách lồng tay mình vô tay Minami.

"Vậy ra cậu có chuyện quan trọng đến nỗi phải nói lúc nửa đêm à?" Atsuko khẽ than vãn.

Minami chau mày, tuy nhiên bạn cô không nhìn thấy biểu hiện đó. "À, tớ thình lình nhớ ra, và không muốn quên..."

"Nếu ngày mai cậu quên mất, "Atsuko trêu chọc, "thì chuyện đó chắc cũng không quan trọng, đúng không?

"Tớ không có ý như vậy!" Minami kiên quyết nhấn mạnh khi bị lời nói mưu mẹo của Atsuko bủa vây. "Kiểu như..cậu biết là tớ không giỏi bàn mấy chuyện nghiêm túc..."

"Coi vị Captain team A lúc nào cũng khuyến khích người khác đang nói gì kìa..."

Minami nhắm mặt tựa đầu lên Atsuko. Tuy biết tỏng cuộc đối thoại này sẽ không dễ dàng gì, nhưng Atsuko lại khiến nó gay go hơn. Ngón tay cái cô vô thức vẽ những vòng tròn nhỏ trên lòng bàn tay của Asuko trong lúc suy ngẫm làm sao mở màn cuộc đối thoại mà không bị Atsuko làm chùn bước.

May thay, Atsuko đã nhún nhường để cứu cô khỏi bị bẽ mặt nhiều hơn "Xin lỗi. Tớ chỉ mệt quá thôi, và mặc dù là cậu có tới ba năm nhưng lại chọn ngay lúc này để nói."

Đôi mắt của Minami vụt mở ngạc nhiên. "Cậu đã...Làm sao cậu--"

"Nếu là chuyện gì khác thì cậu sẽ không kéo tớ ra đây vào lúc hai giờ sáng và lắp bắp nhiều thế, "Atsuko khúc khích, nhưng giọng điệu vui vẻ của cô không lâu đã bị cơn ngáp đàn áp và dường như nó đã hút hết năng lượng ra khỏi người cô. Khi cô tiếp tục sau một thoáng im lặng do Minami quá ngạc nhiên không nói nên lời, giọng nói cô đã mất đi sự đùa giỡn trước đó. "Vậy cậu cần nói gì?"

Câu hỏi này đã mở đường cho Minami, và tuy trái tim đang đập thình thịch, cô vẫn gắng gượng nói được một câu, "Cậu biết đó, lời đề nghị ba năm trước....tớ-tớ không ngờ là nó vẫn..."

"Tớ cũng không ngờ," Atsuko tán thành."Nhưng tớ rất mừng."

"Mừng...?" Minami lập lại.

Atsuko khẽ cục cựa thân mình khiến Minami nhấc đầu lên. Hành động này đã cho phép Atsuko nhìn sang gương mặt đỏ gay của Minami đang hiện rõ ra ngay cả dưới ánh sáng lờ mờ trong nhà hát trống trơn. Cô bấu chặt bàn tay trống của mình vào gáy cô gái nhỏ kia, dùng nó làm đòn bẩy kéo mặt cả hai lại đủ gần để lướt môi vào nhau. Mặt cô đỏ bừng lên khi lùi ra, và cô đã trả lời câu hỏi ấy bằng câu,"Vì tớ thích hôn cậu."

Họ gần nhau đến nỗi khiến Minami cảm thấy bản thân hoàn toàn bị người phụ nữ trước mặt mê hoặc bằng hơi thở mềm mại đang vuốt ve má cô và ánh mắt đen huyền chiếu thẳng vào mắt cô. Khó trả lời làm sao khi mà cái quyết tâm lèo lái cuộc đối thoại đi theo chiều hướng cô hy vọng đang nhanh nhóng tan biến.


"Tớ cũng thích hôn cậu," Minami gắng gượng thốt lên một câu, một câu mà cô không hề có ý định nói.

Atsuko nghiêng đầu sang một bên cùng một nụ cười tươi giãn ra trên mặt. 

"Ờ thì," Minami ngập ngừng mở lời, "Chúng ta là bạn mà, đúng không?"



Nụ cười trên mặt Atsuko vụt tắt khi nghe câu hỏi. "Đương nhiên."


"Bạn bè thì không có...hô-hô..."

"Không hôn hả?" Atsuko tiếp lời khiến Minami mở to mắt gật đầu. Cặp đôi rơi vào im lặng, nhưng không buông nhau ra. Giác quan của Atsuko nói cho cô biết Minami đang khó khăn quyết định xem phải tiếp tục cuộc đối thoại như thế nào, cô mở miệng nói, "Vậy thì chúng ta không phải là bạn."

"Cái gì?" Minami sửng sốt hỏi.



"Vì bạn bè thì không hôn nhau, vậy chúng ta không phải là bạn," Atsuko tóm lược cho cô gái chậm tiêu kia hiểu."Chúng ta là cái gì đó khác."


Minami chậm rãi lập lại lời nói của Atsuko. "Cái gì đó khác...?"

Cô cảm giác ra bàn tay nãy giờ đang làm rối tung mái tóc ở phía sau gáy bắt đầu di chuyển lên vai rồi dịu dàng đẩy cô nằm xuống sàn sân khấu. Trong cơn bối rối, cô không kháng cự và nhìn thẳng lên bóng hình đang lơ lửng phía trên. Tay cô được phóng thích khi Atsuko rút tay ra khỏi nơi được nắm lấy nãy giờ để chống đỡ sức nặng của mình. Hành động này đã cho phép Minami rướn tay lên vén lọn tóc dài ra sau tai Atsuko để nhìn rõ cái biểu cảm đang chiếu thẳng vào mình.

Atsuko nhe răng cười. "Một cái gì đó hơn hẳn tình bạn."

Minami không có cơ hội chất vấn câu nói đó vì môi cô đã bị cái-gọi-là-hơn-cả-tình-bạn thô bạo chiếm lấy. Mắt cô cụp xuống, tay di chuyển lên trên níu lấy vạt áo Atsuko, và thay vì cứ để cô ấy lơ lửng phía trên, cô đã kéo Atsuko lại gần hơn để ôm lấy toàn bộ cơ thể đó. Atsuko cắn lấy môi dưới của Minami và mút nhẹ nó trước khi cố nhấc đầu quay đi nhưng môi của cô gái nhỏ hơn đã đuổi theo đôi môi đang thối lui dó và kéo dài nụ hôn bằng niềm đam mê của mình, tay cô lần lên trên vò rối mái tóc Atsuko để giữ cô ấy yên vị tại đó.

Sau một thoáng giằng co Atsuko vẫn rút môi ra được, cô đặt những nụ hôn nhỏ lên khóe môi Minami trong lúc đắm đuối nhìn xuống cô gái phía dưới mắt vẫn đang nhắm, má đỏ bừng và môi sưng lên. Môi cô lần xuống cổ Minami rồi di chuyển lên tai, ngậm lấy vành tai rồi dịu dàng mút lấy nó trước khi thì thầm, "Một cái gì đó biến cậu thuộc về tớ."

Và dù Minami có chậm tiêu đến đâu, cô chắc chắn không phải kẻ ngốc. Những lời Atsuko nói trùng khớp với những gì não bộ cô mách bảo và cô hiểu rõ hàm ý ẩn sau câu nói ấy. Cô từ từ mở mắt và há hốc miệng kinh ngạc trong lúc xử lý những cảm xúc đang tuôn trào trong người qua những lời nói mang tính chiếm hữu vang lên bên tai và cảm giác rạo rực đốt cháy da cô qua những nụ hôn nồng nàn cùng những cái vuốt ve mơn trớn trên cơ thể.

"V-vậy hôm nay." Minami run rẩy cố lái cuộc đối thoại trở về cái lý do dẫn đến cuộc gặp gỡ bí mật hôm nay. 

Atsuko vùi mặt vào cổ Minami, môi cô nấn ná trên làn da mềm mại ấy trước khi trả lời, giọng nói mỏng manh thoáng nghẹn lại. "Mọi người đều quấn lấy nhau búa xua, nên tớ phải cho họ thấy cậu thuộc về tớ."

Lời tỏ tình ấy không khỏi khiến Minami cười tươi ra mặt. Bất thình lình, hành động này đã khiến cho hồi chuông cảnh báo trước đó tan vào hư không. Cô cảm giác ra được cô ấy...bạn gái của cô...đang rút sâu vào lòng mình, rồi cô chợt nhận ra bây giờ đã quá khuya.

"Ừm, Atsuko."Minami chầm chậm mở lời, sự mệt mỏi hiện rõ qua giọng nói nhừa nhựa. "Chúng ta nên về nhà ngủ thôi."

Một tiếng rên cao the thé phản đối đã bị cổ họng Minami nén xuống trước khi Atsuko trả lời, "Người cậu êm quá. Tối nay tớ ngủ lại đây."

Minami ngạc nhiên chớp mắt vài cái nhưng không cự tuyệt. Sự kiệt sức cũng bắt đầu xâm chiếm lấy cô và cơ thể mềm mại của Atsuko đúng là một tấm chăn tuyệt vời để nép vào. Cô không còn để ý đến sàn sân khấu vừa lạnh vừa cứng bên dưới nữa khi đôi mắt bắt đầu sụp xuống và hơi thở cô sâu lắng chìm vào giấc ngủ.

Khi họ được một Togasaki luôn đúng giờ bắt gặp vào sáng hôm sau, ông chỉ đắp một tấm chăn lên người của hai đứa rồi đi làm tiếp công việc của ngày hôm đó.  

4 comments:

  1. Đọc đã wáaaaaaa >w< Thím có biết là tui iu thím nhiều lắm lắm không! Và nếu ngày nào cũng có chap yyyyyy như chap này thì tui nguyện iu thím suốt đời :v :v

    ReplyDelete
    Replies
    1. Tui sợ tình iu của thím bao la quá tui gánh ko nổi =))

      Delete
  2. mình có nói là mình rất thần tượng au chưa =))))
    fic nào cũng khiến mình k nói nên lời, chỉ việc mà ngồi cười sung sướng thôi
    cơ mà thấy một chỗ sai chính ta nhé ;)) "thoái lui" chứ hông phải "thối lui" nhé

    ReplyDelete
  3. Thôi chết rồi bị sửa chính tả :(. Mình toàn đọc kiểu đó nên khi viết ra nó cũng như vậy luôn...

    ReplyDelete