Monday, October 6, 2014

[Oneshot] Drizzle of the Heart

Original Title: Drizzle of the Heart
Vietnamese Title: Cơn mưa bụi trong tim
Author: Titi
Genre: Romance
Translator: Nhoc Sin
Source:jphip


Trời đang đổ mưa. Tuy không hoàn toàn giống cái người ta hay gọi là mưa, nhưng mưa vẫn là mưa. Từ chỗ đang đứng, một cô gái đưa tay ra hứng lấy từng giọt nước nhỏ. Đứng im trong tư thế đó, cô nhắm mắt hưởng thụ cái mát lạnh của những cơn gió nhẹ được cơn mưa bụi mang đến.

Dáng người cô cao, so với chiều cao trung bình của con gái Châu Á cùng độ tuổi, mái tóc được cột hờ lên thành một cái đuôi gà. Làn da hơi xám tái cùng thân thể mảnh dẻ của cô để lại một màn sương mỏng manh trong không khí. Có lẽ cô đúng là mong manh dễ vỡ thật. Lúc nào cũng im lặng, lúc nào cũng ở một mình, nếu như không có một người bạn lúc nào cũng ủng hộ bên cạnh, có lẽ cô đã từ bỏ cuộc sống từ đời nào rồi. Cô cho rằng bản thân mình may mắn hơn rất nhiều người cùng độ tuổi; cô có những người bạn quan tâm mình, và một người bạn thân nhất - một người mà cô sẽ vì cô ấy mà làm bất cứ điều gì. 





Khoác trên người bộ váy dài màu trắng, cô gần như đang bừng sáng bằng một vầng hào quang thiên thần. Mặt không trang điểm, tóc tai không chải chuốt đặc biệt, hôm nay cô chỉ là chính cô. 

Chầm chậm mở mắt - đôi mắt tỏa sáng không cần đến sự trợ giúp của vầng thái dương ẩn hiện - cô rút tay về rồi nhìn vào lòng bàn tay. Nằm trên đó là một vài giọt mưa ngọc trai phản chiếu ánh sáng xung quanh như những viên kim cương. Cô nhìn những viên đá quý óng ánh bé nhỏ ấy rồi mỉm cười hiền hòa, ước gì có thể đem chúng bỏ vào ống kính vạn hoa gìn giữ cho tương lai.

Không một âm thanh. Gió đã ngừng thổi để hấp thụ hơi ấm của cô; cây cối đã ngừng nhảy múa để thưởng thức ánh sáng của cô; những bông hoa dại trên đồng cỏ đã ngừng trổ hoa để đưa những cánh hoa đến bên cô .

Xung quanh cô toàn một màu xanh, đâu đó xen kẻ những vệt nâu sáng và xanh da trời. Cô đang đứng dưới một ngôi nhà nhỏ - nếu có thể dùng từ đó để miêu tả nó. 

Ngôi nhà được xây dựng theo lối kiến trúc chùa Trung Hoa, nhưng nhỏ hơn nhiều. Mái nhà thô sơ một cách dễ chịu; được tô điểm chỉ bằng nhưng lát ngói gỗ xây nên nó, song cô lại cảm giác ra được một sự long trọng không thể phủ nhận và sự ngưỡng mộ dành cho nơi ấy. Bốn góc tường đều có một cây cột lớn chống đỡ mái nhà. Chúng được nối vào sàn gạch lát đá bên dưới cách mặt đất vài bậc tam cấp. 

Tựa má lên cây cột bên phải, cô dõi mắt nhìn theo đám mưa bụi. Vài hạt đá hoa rơi xuống bậc cầu thang dưới chân, nhuộm ướt bậc tam cấp màu xám thành một màu bạc lấp lánh. Một vài hạt khác đáp lên bề mặt chiếc cột, bám dính vào trụ gỗ trên đó rồi uể oải tìm đường trôi xuống. 

Mưa bụi mùa hè thật khiến người ta tỉnh táo, và cô rất cảm kích chúng đã làm dịu đi cái nóng oi bức này. 

Dòng sông lấp lánh phản chiếu bầu trời êm ái chói lóa. Vì đây chỉ là một cơn mưa nhỏ, những cụm bông gòn không đủ dày để làm sẫm tối hoặc che lấp đi khỏang không trên bầu trời; nhưng cũng đủ để làm giảm đi cái nhiệt oi ả của mặt trời. Không biết vì sao mà bầu trời lại khoác lên mình bộ trang phục xanh da trời đã bị nhuộm xám đến một mức nào đó.

Đứng ở nơi bị tàn phá, cô điểm ra được nhưng giọt nước mưa chập chờn trên mặt sông, xoay vòng ánh sáng thành những vì sao nhấp nhánh. Trông như thể dải ngân hà lấp lánh đang được phản chiếu trong dòng nước chảy. Nếu dải thiên hà Milky Way cũng được như vậy, rạng rỡ trôi đi theo dòng chảy lắc lư hòa nhã của những tinh tú xinh đẹp vô danh thì cô sẽ thích biết mấy. 

Nụ cười cô lan rộng ra; đôi mắt chứa đầy sự thích thú khi nghĩ đến việc chỉ cho một người thấy cảnh tượng này.

Cô không để ý tiếng điện thoại đang reo mãi đến hồi chuông thứ năm. Tỉnh giấc khỏi cơn mơ màng, cô liền quay lại tìm chiếc điện thoại. Lúc đến đây cô đã để túi xách lên bàn. Cô đinh ninh chỗ này dùng để thư giãn và ngắm nhìn dòng sông dựa vào mấy cái bàn và băng ghế đá.

Cô bật mở phone rồi áp tai vào nghe sau khi liếc nhìn qua tên người gọi. 

"Chào, Takamina?"

"Chào, Acchan." Giọng nói ở đầu dây bên kia trả lời, "Xin lỗi! Tớ sẽ đến trễ một chút đấy."

Cô mỉm cười -- "Này, cậu đang cười đấy à?" -- chưa bao giờ cảm thấy nhàm chán vì kinh ngạc ở chỗ Minami lại thấu hiểu cô đến thế. "Vì," Giọng cô ngân nga như đang hát, "Tớ biết cậu sẽ hỏi câu đó." Trong nửa giây im lặng, cô đoán chắc cô bạn mình đang suy ngẫm xem có nên bắt bẻ lại câu nói đó không.

"Vậy," cô nghe ra được một chút ngập ngừng, "Cậu đơi tớ nha. Khoảng mấy phút nữa tớ sẽ có mặt." Tới lúc này Atsuko chắc chằn rằng người bạn của cô đang chạy, dựa vào mấy tiếng thở dốc nghe được qua được qua điện thoại. Cô mỉm cười, mắt dán chặt vào ánh sáng bập bùng trên dòng sông, "Minami, cậu có kính vạn hoa không?"

"Ể?" Cô gái kia dường như ngạc nhiên vì câu hỏi ấy.

~~~~~~

Cô chạy chậm rồi dừng hẳn lại; tay vẫn áp chặt điện thoại vào tai, cô lục lọi đầu óc để tìm câu trả lời. Bạn cô không phải là một người nhiều lời, và cảm xúc của cô ấy gần như không bao giờ được nói ra. Minami hãnh diện vì cô là người duy nhất hiểu được những suy nghĩ chân thật của bạn mình qua ánh mắt cô ấy. Cô đã quen với việc nhìn vào đôi ngọc trai hút hồn ấy đến nỗi bây giờ khó lòng mà đoán được hàm ý của Atsuko qua điện thoại. 

Thở hắt ra, cô cố nhớ xem nơi đó trông thế nào; cô đoán chắc đó là môt trong những lý do.

"Minami?" Giọng nói của Atsusko kéo cô lại.

Nhắm mắt lại, Minami cười toe toét lộ ra lúm đồng tiền. "Atsuko, tớ sẽ đến đó ngay để thưởng thức cảnh đẹp cùng cậu, và," cô vỗ nhẹ vào nơi trái tim đang nằm và cười thầm , "đem những cảnh đẹp bỏ vào kính vạn hoa không phải là một ý hay đâu. Có thể sẽ mất đấy. Hay cậu đem chúng bỏ vào trái tim đi? Bằng cách đó cậu sẽ không mất chúng và lúc nào cũng có thể mở ra coi lại."

"À!" Atsuko bật cười nhẹ nhàng ở đầu dây bên kia, giọng cười ấy đem đến một nụ cười khác trên môi Minami. Minami không tìm nổi ra một từ để diễn tả tiếng cười của cô bạn đáng yêu ấy: nó như chuông rung, nhưng lại mềm dịu hơn bất cứ tiếng chuông gió nào, và ngọt nào hơn bất cứ bản tình ca mùi mẫn nào.

"Chắc tớ sẽ đặt chúng vào trái tim của mình, rồi của cậu luôn. Như thế cậu sẽ biết tớ đang nhìn thấy cái gì." Minami không nghĩ là tim cô vừa tuột ra khỏi lồng ngực vì nói thế thì phóng đại quá, nhưng cô nghĩ chắc nó cũng tương tự thế. "Cậu đang cười đấy à? Ngừng cười lại rồi đến đây ngay. Nhưng đừng có chạy! Coi chừng đôi chân ngắn của cậu vấp ngã đấy."

Nụ cười lan rộng trong khi cô giả vờ than thở, giọng nói đứt đoạn." Nè thôi đi! Tớ đâu có lùn đến thế!"

"...Lát gặp cậu nhé, Minami."

"Lát gặp câu, Atsuko." Chấm dứt cuộc gọi, cô tự khen mình ngày càng tiến bộ trong việc đối đáp qua điện thoại.

"Đúng như mình nghĩ, mình thích nói chuyện với người thật hơn." Vì rất đáng để làm vậy. Minami không ngại chạy một mạch sang nhà Atsuko chỉ để nhìn thấy gương mặt, nụ cười, và đôi mắt của cô ấy. Cô lại một lần nữa tăng tốc chạy đến điểm hẹn. 


~~~~~~

Đóng điện thoại lại, cô đặt nó lên bàn rồi nhàn nhã quay qua ngắm nhìn dòng sông lung linh. Ánh sáng kim ngân dường như đã tràn khắp mặt sông màu xanh ngọc bích rồi từ từ di chuyển cùng dòng chảy lười biếng. 

Đám mưa bụi lấp lánh đâu đó trong không khí, mang theo nó màu trắng đục phản chiếu từ dòng sông. Những viên đá mắt mèo lóng lánh bay lượn vào không khí như bông tuyết rồi trượt xuống thảm cỏ. Những bông tuyết cầu vồng!

Một mùi hương lẫn lộn thấm vào không khí ẩm ướt của bờ sông khi một con gió nhẹ thổi qua. Cô giang tay như thể đang bay và hít vào mùi thơm của thiên nhiên.

Mùi của những giọt nước mưa rơi xuống; mùi của mặt đất ẩm ướt dâng lên; mùi của đám cỏ xanh lá đang sinh trưởng. Mũi cô nhận ra được mùi hương thơm ngát của những vật thể nhỏ trôi dạt trên sông. Cô nhìn thấy được những bông boa bồ công anh nhỏ bé xung quanh mình được gió thổi bay lên xoay thành vòng tròn.  

Một tiếng hót líu lo lôi kéo sự chú ý của cô ra khỏi cảnh quan thiên nhiên. Cô ngạc nhiên từ từ thả tay xuống trong lúc quay đầu tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh. Nhắm mắt lại, cô chờ đợi thêm một dấu hiệu khác. Không lâu sau âm thanh đó lớn dần; lần mò theo tiếng hót nhỏ, cô ngẩng đầu nhìn lên trần nhà.

Có cái gì đó được treo trên trần; phần bệ gỗ hình vòng tròn. Mái nhà gỗ hình lòng chảo có lẽ đã che lấp đi khiến cô bỏ lỡ mất nó. Nhìn từ bên ngoài sẽ không thấy được. 

Trí tò mò nổi lên, cô kiểm tra chắc chắn băng ghế an toàn trước khi tháo giày leo lên. Cô không muốn bị đinh đâm trúng hoặc mang giày đứng trên băng ghế vì như vậy sẽ rất thất lễ. Cái vật đó được treo cao đến nỗi với chiều cao của cô mà vẫn không với tới được bệ đỡ. Nhón chân giữ thăng bằng, cô nghểnh cổ lên săm soi nó.   

Có một chú chim - một chú chim sẻ - bị nhốt trong một cái lồng. Nguyên chiếc lồng hiện lên hai chữ "cũ kỹ": song sắt kim loại đã rỉ sét, phần gỗ chung quanh đã lên mốc, và chiếc chén nhỏ - theo cô đoán là thế - đã bị nứt, gần như gãy đôi, còn thức ăn của chú chim nhỏ đã hết từ đời nào. Ngoại trừ sinh vật có cánh này ra, dường như không còn vật mới mẻ nào khác mang lại sự sống.

Có lẽ nó đã từng được chăm nom cẩn thận dùng làm giải trí cho những vị khách ẩn danh. Có thể nói rằng bây giờ nó đã bị bỏ hoang; tuy nhiên, chú chim sẻ trông còn quá non để sống ở đây trong một thời gian dài. Nhíu mày, cô tự hỏi không biết vì lý do gì mà nó bị nhốt trên đây.

Nhảy nhót xung quanh khoảng không gian bé nhỏ trong chiếc lồng bằng đôi chân bé xíu, đầu của chú chim quay vòng cùng tiếng hót vang ra từ chiếc mỏ nhỏ. Phần bụng và sườn được bao phủ bằng chùm lông trắng khiến cô muốn lấy tay chọt vào để sờ lấy đám lông mịn màng đó. Lâu lâu nó lại tung cánh bay lên chấn song; cô phải mất mấy phút mới định vị được đôi cánh của nó vì mấy màn di chuyển liên tục đó đã quấy nhiễu thị giác của cô.

Đám lông của nó mang màu vàng kim của mùa thu hoạch, xen lẫn đâu đó là những vệt sọc đen ngắn. Như cảm giác ra sự hiện diện của cô, vật thể bé nhỏ đó giảm lại tốc độ bay nhảy của nó và quay cả người lại nhìn cô, chiếc đầu nhỏ khẽ nghiêng sang phải. Nó vỗ cánh nhảy vài bước đến gần cô hơn và bắt đầu cất tiếng hót. 

Âm thanh kéo dài vô tận, ngưng lại, rồi vang lên một giai điều trì trệ đứt quãng. Bao kín trái tim cô, những nốt nhạc dài ai oán ngắt quãng đánh lên một bản hòa âm như thể có ai đó đang dùng tay giật phăng đi dây đàn bầu. Ca khúc đơn điệu - như nhạc cụ một dây của nó- nhưng trầm bổng xuyên qua khắp các âm vực đã tạo nên một bản giao hưởng ô hợp. 

Đôi đồng tử sẫm màu của nó đang nhìn thẳng vào cô, ánh sáng bên ngoài đã vấy bẩn đi cặp nhãn cầu đó nhưng dường như không có gì phản chiếu trong đó cả. Chúng xuyên thấu tâm hồn cô; cô nhìn ra được chỗ khuyết trống rỗng hiện diện đằng sau đôi tròng đen đó. Chúng khiến cô nhớ tới một điều. 

Akimoto Yasushi, một người đàn ông giống như cha cô - và nói một cách nào đó, ông ấy đã tặng cô một cuộc sống mới, đã đón nhận cô khi cô mười bốn tuổi. Lúc đó cô là một cô gái vừa e dè vừa khép kín, lúc nào cũng cúi đầu, môi khép chặt im lặng. Tuy giờ đây đã khá lên, nhưng đôi lúc, cô vẫn trở về làm cô gái nhỏ bé đó. 

Cô chưa bao giờ giỏi ăn nói; đến giờ vẫn vậy nhưng đã trở nên cởi mở hơn với những người cô thân thiết. Những người quý báu đó đã đập tan chiếc vỏ bọc nhỏ bé mà cô đã ẩn trốn, tách biệt khỏi cuộc đời và nhấn chìm trong sự cô độc của riêng cô. Xô bỏ những mãnh vỡ gãy vụn đó đi, cô đã được dạy cách làm sao vừa đứng lên bằng đôi chân mình vừa học cách dựa dẫm vào người khác. Những người cô yêu thương đã dẫn dắt cô bước vào một thế giới mới. 

"Acchan, cậu đang làm gì vậy?" Cô nhướn mắt nhìn sang phía bên kia chấn song kim loại. Minami đang đứng đó, trông gần như hết hơi vì màn chạy vừa rồi. Cô ấy đang cầm - hay nói đúng hơn là ôm - một cái rổ sát ngực. Atsuko đoán chắc là để giữ cho mấy thứ trong đó khỏi rớt ra trong lúc chạy. 

"Tớ đã bảo cậu đừng chạy mà." Cô hời hợt la mắng, giọng nói vẫn bình bình.

"Nhưng rủi cậu đói thì sao, " cô ấy nói, giơ cái rổ lên. Buống tay xuống rồi bắt đầu bước đến bên Atsuko, cô ấy mỉm cười hỏi, "Cậu làm gì mà đứng trên băng ghế như thế? Trời đang gió hơi to đó, rủi có ai thấy cậu thì sao?"

Atsuko nhếch mép cười, hai mắt lấp lánh tinh nghịch; cô không lên tiếng, chỉ im lặng chờ đơi Minami. Khi Minami vừa để cái rổ lên bàn, Atsuko giả vờ ngây thơ lên tiếng, "Ở đây làm gì có ai...nhưng," cô nhìn xuống Minami và cười toe, "Tớ không ngại nếu người thấy tớ là cậu."

Mặt Minami trông như vừa bị mắc nghẹn cái gì, hai má đỏ ửng lên nhìn chăm chăm vào Atsuko. Cô ấy lắp bắp. "Làm ơn đừng có chọc tớ nữa mà..."

Bỏ cuộc không nói nữa, Minami tiến đến vài bước hướng mắt lên cái Atsuko đang nhìn chăm chăm. "Một chú chim sẻ," cô tự nói với mình sau khi nhìn thấy hình dáng của chú chim nhỏ.

"Minami." Cô rời mắt khỏi chú chim và nhìn vào Atsuko.

"Sao hả?"

"Tớ tự hỏi," Atsuko trầm ngâm ngừng lại trước khi tiếp tục, "Nếu chưa bao giờ gặp được cậu và Akimoto-san thì tớ sẽ ra sao?"

Đám mưa bụi tiếp tục rơi cùng cơn gió, reo rắc không khí khắp nơi. Atsuko khẽ nghiêng đầu khi chiếc váy cô đang mặc phấp phới trong gió. Gương mặt thiên sứ của cô khiến Minami nghĩ rằng Atsuko đang tung bay. Có lẽ, nói theo một cách nào đó, cô ấy đang bay thật. Minami mỉm cười dịu dàng, "Vậy cậu sẽ là một con chim trong lồng."

Nhìn thấy cái gật đầu của Atsuko, Minami nói tiếp, "Nhưng cậu không phải và sẽ không bao giờ là con chim đó. Vì tớ sẽ luôn tìm cách giúp cậu bay lên."
Cô ấy quay lại lưỡng lự nhìn vào Minami trước khi cong môi giãn ra thành một nụ cười. Atsuko cười toe toét, "Là lời tỏ tình đấy à?"

"Nếu là lời tỏ tình thì đã lãng mạn hơn rồi," Minami đáp lại. Cô bước tới trước nắm tay Atsuko. "Nhưng đó đúng là lời tỏ tình nếu chỉ một mình tớ được nhìn thấy chiếc mũi nhăn của cậu."

"Luôn luôn--"

Không để cô nói hết câu, Minami ra lệnh, "Tránh nhìn vào ống kính khi cậu cười nhé, được không?"

"À-sao mà được chứ! Cậu đang ghen kìa!" Atsuko than thở.

Nhẹ bật cười, cô ấy hỏi, "Cậu có muốn giải thoát cho chú chim sẻ không?"

Atsuko gật đầu rồi nhìn vào chiếc lồng. Tìm thấy cánh cửa nhỏ, cô đặt ngón tay lên và thử mở nó. Cánh cửa không nhúc nhích bao nhiêu vì nó đã han rỉ, nhưng sau một hồi loay hoay cũng bật mở. Khi cánh cửa từ từ mở ra, Minami mỉm cười và định mở miệng nói gì đó khi một giọng nói hớn hở cắt ngang cô từ đằng xa.

"Takamina! Acchan! Hai đứa lovebirds đang làm gì thế hả?"

Nghe thấy tên mình, họ quay đầu lại hướng về nơi tiếng nói phát ra và nhìn thấy Yuko đang đeo dính vào cánh tay Haruna vẫy vẫy về phía họ. Vừa nhìn thấy hai cô gái, Atsuko bước xuống băng ghế, dùng vai Minami làm điểm tựa trong lúc xỏ chân vào đôi giày xăn-đan. Haruna lơ đẹp cái kẻ đang dính chặt vào tay cô và hỏi, "Hai đứa ở đây ngắm dòng sông à?"

"Không phải, Nyan-nyan, hai đứa nó đang hẹn hò đó!" Yuko phản đối và cọ má lên tay Haruna để rồi bị cốc một cái lên đầu. 

Rời sự tập trung ra khỏi màn than thở của Yuko, Atsuko liếc nhìn chiếc lồng và không còn nhìn thấy gì trong đó. Cô mỉm cười hài lòng rồi vỗ nhẹ Minami khiến cô ấy quay lại và được chào đón bằng đôi mắt đang cười của Atsuko.

Nắm lấy tay Atsuko, cô siết nhẹ rồi lên giọng, "Đi ăn nhé!"

"Okay!" Ba người còn lại đồng thanh lên tiếng làm cô làu bàu. 

"Ý tớ là 'Mình đi ăn thôi, Atsuko!' Có vài câu phàn nàn vang lên, đa số là từ Yuko. Mặc dù nói không nhưng Minami vẫn mỉm cười và bắt đầu xếp đồ ăn từ rổ ra. Hôm nay cô sẽ hưởng thụ một ngày yên bình cùng bạn bè mình, đặt biệt là Atsusko. 

3 comments:

  1. Fic này thím dịch vẫn rất mượt =^_^=
    "Chầm chậm mở mắt - đôi mắt tỏa sáng không cần đến sự trợ giúp của vầng thái dương ẩn hiện", "Minami không tìm nổi ra một từ để diễn tả tiếng cười của cô bạn đáng yêu ấy: nó như chuông rung, nhưng lại mềm dịu hơn bất cứ tiếng chuông gió nào, và ngọt nào hơn bất cứ bản tình ca mùi mẫn nào." ~> nghe thật là hay =^_^= đúng là nge giống tiếng chuông thiệt ha, giọng cười của Acchan ấy, miêu tả hay ghê :3
    "Minami." Cô rời mắt khỏi chú chim và nhìn vào Atsuko." chỗ này hình như thím nhầm ngôi hả.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Ko lầm đâu, câu Minami là Acchan kêu nhưng câu "cô rời mắt nhìn vào Atsuko" là ý chỉ Minami vì lúc đó Minami cũng đang ngẩng đầu nhìn con chim mà.

      Delete
  2. fic bạn trans lúc nào đọc cũng thấy lâng lâng hết a~
    công nhận bạn trans rất hay và vốn từ ngữ của bạn cũng thật phong phú ^_^
    khung cảnh, nhân vật, từng tình tiết câu chuyện,... mọi thứ như đều đang diễn ra trước mắt vậy

    ReplyDelete