Wednesday, March 4, 2015

[Long fic] Cậu là Ai? - Chap 4




Chapter 4: Jane Doe



Source: jphip
Author: nadiyahdz16
Translator: Nhoc Sin



Atsuko liền đập đầu vào vách tường phòng mình sau khi nghe lời yêu cầu lố bịch của Jane Doe. 

Hết bị mỉa mai về vụ nhạy cảm tuổi tác, tới bị sắp đặt gặp mặt tư vấn một con bé robot không biết phản ứng, rồi bị ướt như chuột lột từ đầu đến chân như một con ngốc chỉ vì một tên cuồng dâm rắc rối, và bây giờ lại phải nghe một lời yêu cầu cực kỳ ngu si, mất trí, và bất khả thi theo nghĩa đen từ một cái nhân cách đáng lẽ không nên hiện hữu. Ngày hôm nay của cô còn có thể nào tệ hơn thế được nữa không nhỉ?




Cô ngừng đập đầu vào tường và quay sang Jane Doe - người đang thích thú ngắm nhìn cô hành động như một kẻ điên dại. Cô thật muốn lột phăng cái nụ cười đó xuống và quát tháo vào mặt cô ta rằng cô ta chính là ngọn ngành khiến cô dở khóc dở cười thế này.

Nhưng một chuyên gia tâm lý cần phải lý trí. Cô không nên la hét kích động chỉ vì một lời yêu cầu cắc cớ. Cô nên có tấm lòng khoan dung độ lượng như thánh nhân dù thật lòng cô chỉ muốn biến thành quỷ sa tăng đi trút giận lên đầu tất cả mọi người. Nhưng một tâm lý gia chuyên nghiệp không nên hành động như vậy.

Cô hít vào một hơi thật sâu, ráng trấn tĩnh bản thân, không nên chửi bới quát tháo, điều đó chỉ khiến mình trông ngu ngốc hơn mà thôi. 

Jane Doe nhe răng cười trước nét mặt thay đổi của Atsuko. Cô thấy biểu cảm trên mặt của cô nàng tâm lý gia rất hài hước và thú vị. Một phút trước còn phiền não, phút sau lại trở nên điềm tĩnh nhưng phút kế tiếp lại trông tức giận, điên cuồng như sẵn sàng giết người.

Jane Doe tự hỏi sao một người bất ổn như Atsuko lại có thể trở thành nhà tâm lý học. Tình trạng tâm lý của Atsuko trông cũng không bình thường chút nào.

Atsuko hít vào một hơi thật sâu rồi chuyển sự chú ý sang cái con người phiền phức đang nhìn cô cười toe toét kia, "Cô say rồi hay sao? Tự biết vị trí của mình đi. Nếu không có Minami thì một cái nhân cách như cô cũng chẳng tồn tại." Cô nàng tâm lý gia khiển trách người phụ nữ trước mặt. 

Nụ cười của cô gái kia vụt tắt, thay thế bằng một cái chau mày, "Nó tạo ra tôi vì cả bản thân mình nó còn không biết chăm sóc. Bấy lâu nay tôi chính là người bảo vệ nó. Lúc nó không chống trả lại được mấy tên ăn hiếp nó, là tôi đứng ra đập cho bọn chúng một trận và bị chúng đập lại. Ít nhất cái nó có thể làm cho tôi đó là để tôi làm nhân cách chủ, không phải sao? Nên cô hãy mau lập tức phong ấn nó lại đi." Jane Doe ngồi phịch xuống ghế, hai tay khoanh trước ngực, mắt nhìn chăm chăm vào cô nàng tâm lý gia thần trí mỏi mệt. 

Atsuko nhắm mắt lại, ra sức điều hòa hơi thở. Cô phải bình tâm lại. Một tâm lý gia chuyên nghiệp nên biết giữ điềm tĩnh, không nên mang lòng thù hằn đố kỵ bệnh nhân tâm thần.

"Với cái bộ dạng bị ướt nhẹp từ đầu đến chân như thế nhưng trông cô lại rất dễ thương đấy." Jane Doe đột ngột lên tiếng trong lúc Atsuko còn đang ráng lấy lại bình tĩnh.

Câu nói ấy không khỏi khiến cô nàng tâm lý gia ngạc nhiên. Cô không ngờ lời nói tâng bốc đó lại được thốt ra từ miệng của cái kẻ đáng ghét kia. Hai từ "dễ thương" làm cô mất cảnh giác và lại mất bình tĩnh đến đỏ mặt - một biểu cảm nằm ngoài sự khống chế của cô. 

Cô hắng giọng và quay mặt đi. Atsuko dán mắt vào mấy tấm gạch lát tường trắng vì cô bỗng chốc thấy chúng thật thú vị. Đột nhiên có một chiếc áo jacket choàng qua vai cô, ngẩng đầu lên Atsuko thấy Jane Doe đang nhìn mình cười đến mang tai.

"Mặc đồ ướt như thế sẽ bị cảm lạnh đấy. Mau đi thay đồ đi." Jane Doe ra lệnh trong lúc ngó xuôi ngó dọc cùng một nụ cười biến thái trên môi.

Mắt Atsuko co giật vì sức chịu đựng của cô sắp sửa vượt qua ngưỡng giới hạn. Cô gỡ bỏ chiếc áo jacket đen Jane Doe vừa khoác lên vai rồi lập tức ném thẳng nó vào mặt của tên biến thái. Cô còn đá vào bụng hắn một cái làm cô ta bay thẳng ra góc phòng.

Sau cú đá ấy Atsuko đã lường trước mình sẽ nhận lại một cú đá trả đũa từ Jane doe nhưng không ngờ cô ấy lại ngồi yên ở góc phòng, chiếc áo khoác vẫn còn che phủ mặt sau khi bị cô đá. Atsuko vốn đã chuẩn bị sẵn tinh thần nhận lại một hai cú đá từ cái tên biến thái đó sau khi đá hắn bay dính vách. 

Bàn tay của cô nàng bệnh nhân chầm chậm gỡ bỏ chiếc áo jacket đang che phủ đầu mình, gương mặt lộ ra từng chút một. Nét mặt của cô ấy mang sự thích thú bất ngờ. Jane doe đưa mắt nhìn sang vị bác sĩ đang bối rối rồi vội vã tiến đến gần.

Cô nắm lấy tay của cô nàng bác sĩ, "Từ bây giờ trở đi, cô là người phụ nữ của tôi." Cô nhếch mép tuyên bố trong lúc nắm chặt cổ tay của Atsuko.

Nói Atsuko hoang mang là còn nhẹ đấy, cô sốc đến không nói nên lời khi nghe mấy từ đó thoát ra từ miệng Jane Doe. Sao Jane Doe khi không lại đi tuyên bố cô là người phụ nữ của cô ta thế này?

'Đừng nói là cô ấy đột nhiên thích mình vì mình là người con gái đầu tiên đá cô ấy văng xa vậy chứ.'

"Tôi thích cô vì cô là người phụ nữ đầu tiên đá tôi văng xa như vậy. Cú đá của cô đã lay động trái tim tôi." Jane Doe dường như đọc được suy nghĩ của cô nàng tâm lý gia vì lý do cô ấy đưa ra y chang suy nghĩ trong đầu của Atsuko.

'Gì thế này? Cô ấy là M hả? Trông bộ dạng cô ấy còn tưởng là S chứ!!' Đầu óc của cô nàng tâm lý gia quay cuồng điên loạn.

Jane Doe kéo cô nàng tâm lý gia lại gần hơn, "Nhớ lấy ngày này, thứ sáu ngày 13 tháng 2. Ngày tôi biến cô thành người phụ nữ của tôi."  Nụ cười nhếch mép ấy lan rộng ra và Atsuko thộn mặt trong tư tưởng.Thế quái nào mà một cái nhân cách lại dám kẻ cả tuyên bố cô là người phụ nữ của hắn chứ? Chẳng có hợp lý chút nào cả!

"Jane-Doe san...chắc cô say thật rồi. Hay tôi đưa cô về nhà nghỉ ngơi nhé? Cô bắt đầu nói năng bậy bạ rồi...Ra ngoài đợi trong lúc tôi thay đồ, nhé?" Cô từ từ rút tay ra khỏi Jane Doe và nhẹ nhàng đẩy người phụ nữ điên loạn đó ra khỏi phòng. Jane Doe làm cô nhức đầu đủ quá rồi.

Cô thở hắt ra một cái sau khi khép cửa lại. Jane Doe đúng là cái nhân cách rắc rối nhất. Cô ta còn phiền phức hơn Kawachi Nami cả tỷ lần. Cô thấy nếu hai người mà đấu nhau xem ai phiền hơn thì Nami còn không có cửa thắng được Jane doe đấy chứ. 

Cô thật mong rằng Minami sẽ trở lại để cô bớt khổ. Minami là người duy nhất khiến cô bình tâm và thư giãn. Mấy người khác toàn là một đám rắc rối. Sau khi thay đồ xong xuôi, cô thở dài lần nữa. Giờ chỉ cần đưa người phụ nữ điên loạn đó về nhà thì cô sẽ được giải thoát khỏi cơn nhức đầu đang làm đầu óc mình quay cuồng này.

Cô quay người lại, mở hé cửa một tí chỉ để nhìn thấy Jane Doe đang nhìn lén cô bằng cái nụ cười biến thái đáng ghét đó.

Atsuko hét lên, "Đồ biến thái!" và đấm một cú vào mặt Jane Doe. 


•—•—•—•—•—•—•—•—•—•—•

"Cú đấm "yêu" của cô đau thật đấy." Jane Doe lầm bầm khi ngồi xuống kế Atsuko - người đang ngồi sau tay lái. Cô luôn tay xoa xoa chỗ bị đau mà Atsuko đã giáng cú đấm xuống ban nãy. 

Atsuko ranh mãnh cười toe toét, "Ai bảo đi nhìn lén người ta, đáng đời." Cô nhún vai rồi thắt dây an toàn. Nhưng trước khi kịp đề máy, Jane Doe đột nhiên mở cửa xe bước xuống.

Côấy  mở toang cửa bên phía chỗ ngồi của Atsuko, "Xuống xe, tôi sẽ là người lái." Cô ra lệnh cho nàng tâm lý gia. 

Đương nhiên một người tỉnh táo đời nào lại đi nghe theo lệnh của một kẻ thần trí bất minh. "Không. Cô sẽ lại lái tới nơi quái quỷ nào đó và gây phiền toái cho Minami mà thôi. Tôi sẽ không để cô làm vậy đâu."

Jane Doe nhướn mày, "Cô lại đi lo lắng cho cái tên bánh bèo đó à? Đừng có phí sức lo lắng cho hắn nữa và xuống xe ngay." Jane Doe bắt đầu lên giọng hống hách và Atsuko phải kiểm chế bản thân lắm mới không cho hắn biết tay vì cô không muốn Minami tỉnh lại trong tình trạng toàn thân đau nhức vì những gì cô đã gây ra cho Jane Doe. 

"Tôi có quyền lo lắng cho bệnh nhân của mình còn cô, về lại ghế ngồi ngay." Tuy nhiên, Atsuko sẽ không nhấn nhường, cô khăng khăng bắt người phụ nữ kia quay lại ghế ngồi. Không đời nào cô lại đi nghe lệnh của Jane doe. Jane Doe chắc chắn sẽ lại đi gây rắc rối để Minami dọn dẹp cho xem.

Jane Doe nhíu mày lại, "Vậy tôi sẽ tự đi gây chuyện một mình cho tên Minami "bảo bối" đó dọn dẹp." Cô quay mặt bỏ đi khỏi xe của Atsuko.

Atsuko rên rỉ, "Thôi được rồi! Nhưng tôi sẽ đi chung để cô không làm gì đó ngu ngốc."

Jane doe quay lại cùng một nụ cười toe toét trên mặt, "Không cần lo. Tôi không đưa cô đến chỗ nào quái dị đâu vì tôi sẽ đưa cô đi hẹn hò. "Cô đẩy cô nàng tâm lý gia sang một bên ngay khi Atsuko vừa tháo giây an toàn.

"Hẹn hò?!"

•—•—•—•—•—•—•—•—•—•—•


"Nếu cô đưa tôi đến chỗ nào bất tiện tôi sẽ đá cô một phát ra hồn đấy!" Atsuko hăm dọa trong lúc Jane Doe đang lái xe. 

"Hừm, cô sẽ hối hận vì đã nghi ngờ tôi đấy, Maeda-sensei." Jane Doe đạp mạnh chân ga làm Atsuko la hét muốn bể phổi vì sợ tính mạng của mình sẽ bị tước đi trong một vụ tai nạn xe nhảm nhí do người phụ nữ điên loạn đó gây ra. 

Nàng tâm lý gia cố bám víu vào bất cứ thứ gì làm cô thấy an toàn. Cuối cùng cô đành bám vào cánh tay phải của cái người đang lái và liên tục la hét hết cỡ. Jane doe bị tiếng la hét của cô nàng bác sĩ làm xao lãng tâm trí, không tập trung nhìn đường được nên đã giảm tốc độ lại. 

Cô quay sang nhìn Atsuko vẫn đang thở gấp vì màn kích thích mình vừa gây ra, "Cô làm gì mà làm quá vậy? La hét làm tôi mất tập trung rồi kìa." Jane Doe gắt gỏng nhưng ngạc nhiên khi nhìn thấy mấy giọt nước trong mắt Atsuko.  

Atsuko òa khóc như một đứa trẻ làm Jane Doe phải ngừng xe. Cô bối rối. Jane Doe chỉ mới tăng tốc một tí nhưng sao cô ấy lại phản ứng thái quá như vây? Cô có tăng tốc nhiều lắm đau.

"Này...Sao cô khóc vậy?" Cô vỗ nhẹ vào người cô gái hòng lôi kéo sự chú ý của cô ấy về phía mình. Nhưng thay vì dỗ cho cô ấy nín thì cô nàng tâm lý gia lại càng khóc to hơn, mặc kệ câu hỏi của Jane Doe. 

Jane Doe đành bỏ cuộc không thèm moi câu trả lời từ cô gái đang khóc kia nữa mà chỉ vỗ nhẹ lên đầu hy vọng cô ấy sẽ mau nín. Atsuko vẫn bám chặt vào cánh tay Jane Doe, không chịu buông ra dù Jane Doe đã cố rút tay lại vì tay cô sắp sửa bị Atsuko níu chặt đến tê cứng.

Bài phút sau, Atsuko ngừng khóc và thiếp đi. Jane Doe thích thú bật cười, nhận ra cô nàng tâm lý gia đã lăn ra ngủ qua tiếng ngáy khò khò của cô ấy.

Jane doe mở GPS trong xe Atsuko, cố tìm địa chỉ nhà của vị bác sĩ. Cô đánh vào chữ "Nhà Maeda Atsuko" nhưng GPS không hiện ra bản đồ chỉ đường.

"Cái đồ quỷ này xài sao đây?" Cô gãi đầu, ấn đại mấy cái nút nhưng không có cái nào hiện ra bản đồ chỉ đường đến nhà Atsuko. Cô ngày càng mất kiên nhẫn và phải cố gắng lắm cô mới không đập bể cái GPS vì làm vậy chỉ lại chọc giận Atsuko mà thôi. 

Cô hất mặt, "Nè, GPS-san, đưa tao đến nhà của cô nàng bác sĩ này mau, có nghe không? Là nhà của cô ấy đấy!" Cô bắt đầu nói chuyện với cái GPS để giữ kiên nhẫn nhưng đương nhiên là không nhận được phản ứng gì cả. 

Cô lôi điện thoại của Minami ra mở web, "Chắc mình nên hỏi Yahoo-san...Chức năng tìm kiếm luôn có câu trả lời đúng mà nhỉ?" Cô lầm bầm rồi đánh vào dòng "Địa chỉ của bác sĩ Maeda Atsuko thuộc bệnh viện Accel'

Công cụ tìm kiếm bắt đầu tải kết quả xuống nhưng cái hiện ra là địa chỉ của bệnh viện thay vì địa chỉ nhà Atsuko. Jane doe mở cửa xe và ném cái điện thoại của Minami ra ngoài, "Cái điện thoại vô dụng chỉ hợp cho tên chủ nhân vô dụng của nó." Cô lầm bầm rồi vò đầu bức tóc, ngày càng bực bội. 

"Có nên đưa cô ấy tới nhà của Minami không nhỉ? Nhưng rủi mình đi ngủ rồi người tỉnh dậy không phải là mình thì sao?! Tên Minami vô dụng đó dám chiếm lời người phụ nữ của mình lắm chứ! Vậy là không nên đưa cô ấy tới nhà tên Minami vô dụng đó rồi. Phải rồi. Mày sáng suốt lắm Jane doe." Cô gật gù cười, tự tán đồng ý kiến của mình.  

Nhưng nụ cười từ từ tan biến, "Vậy đưa cô ấy đi đâu đây? Mình đâu có đem đủ tiền mướn khách sạn. Tức ghê đáng lẽ trước khi đi phải lấy theo thẻ tín dụng của Minami...Tức chết." Cô chắc lưỡi rồi lại liếc nhìn GPS.

"GPS-san, hợp tác chút dược không? Chỉ lần này thôi? Tao không muốn đưa chủ mày đến nhà tên Minami vô dụng đó đâu. Làm ơn chỉ đường cho tao đi?" Dù không muốn cũng phải thừa nhận rằng cô đang đi cầu xin một cái GPS. 

Jane Doe thở dài thất vọng trước một cái GPS im lìm bất động. "Có lẽ phải đưa cô ấy tới nhà Minami rồi...Và mình phải thức! Đúng vậy! Mình là thiên tài mà." Cô tự khen rồi tự xoa đầu mình.

Rồi cô nhấn ga và bắt đầu lái tới nhà Minami. 

•—•—•—•—•—•—•—•—•—•—•

Jane Doe cõng cô nàng tâm lý gia đang say ngủ ra khỏi xe. Cô phải loay hoay mãi một hồi mới mở được cửa nhà Minami. Cô cõng Atsuko vào phòng ngủ của Minami và đặt "người đẹp say ngủ" lên giường. 

Cô co giãn cơ thể đau nhức của mình sau khi đặt cô gái kia xuống. Với chiều cao khiêm tốn đó mà cõng được cô nàng bác sĩ cao hơn kia đúng là một kỳ công. Cô ngồi sụp xuống đất, ra sức điều hòa hơi thở. 

Liếc nhìn một Atsuko đang thoải mái say ngủ, cô cười thầm khi lại nghe thấy tiếng ngáy khò khò đó. Thật thú vị khi một cô gái dễ thương lại có cái thói quen ngủ ngáy như một ông già. 

Rồi cô nhìn quanh phòng ngủ của Minami và nhíu mày khi nhìn thấy màu sắc buồn chán của căn phòng, "Mình chỉ lặn có ba tháng thôi mà nó đã sơn phòng lại màu trắng rồi à? Màu đỏ thẫm mới nổi chớ!" Cô lầm bầm đứng dậy và lần tay vào lớp sơn tường. 

"Nhưng hồi nãy mình giục điện thoại của nó đi nên coi như huề vậy." Cô khoanh tay lại gật gù. "Mày đúng là vẫn tốt bụng như ngày nào, Jane-sama. Thật tốt bụng." Cô lại nhe răng cười, tiếp tục tự sướng.

Jane Doe bước ra khỏi phòng ngủ và bắt đầu đi vòng vòng quanh nhà để xem còn gì khác thay đổi không. Ba tháng qua cô không xuất hiện vì đột nhiên cảm thấy buồn chán. Không có gì kích thích cô. Hơn nữa Minami cũng rất đề cao cảnh giác để cô không gây ra rắc rối. 

Nhưng khi linh tính mách bảo cha mẹ của Minami sắp trở lại, cô liền tái xuất giang hồ. Cô muốn thấy mặt hai tên cặn bã tự nhận là cha mẹ của Minami. Cô muốn bắt họ phải phải khổ sở chịu đựng nên đã tái xuất hiện. Cô còn muốn phong ấn Minami để nhân cách chủ ấy không làm cô xao lãng.  

Cô nhận ra căn nhà vẫn như cũ, cái cảm giác trống rỗng cô đơn ấy vẫn bao phủ ngôi nhà Minami sinh sống. 

Jane Doe vào nhà bếp, mở cửa tủ lạnh xem bên trong có gì. Nhìn thấy mấy lon bia, cô lấy chúng ra và đem vào phòng khách. Tuy nhiên Jane Doe không giỏi uống. Tửu lượng cô không cao nên chỉ có thể uống bia. Cô hớp một ngụm bia, thở dài thõa mãn rồi để cái chất lỏng đó làm mát rượi cái cổ họng khô rát của mình. 

Sau khi nốc cạn lon thứ tám cô bắt đầu xiểng niểng. Cô thấy chóng mặt nên bước về phòng ngủ, quên mất rằng còn có một người đang nằm ngủ trong đó. Jane Doe gục xuống giường bên cạnh cô nàng tâm lý gia và không lâu sau, cô lim dim rồi chìm vào giấc ngủ. 

•—•—•—•—•—•—•—•—•—•—•

Atsuko tỉnh giấc, hai mắt nặng trĩu. Điều duy nhất cô nhớ trước khi lăn ra ngủ là khóc như một đứa trẻ trong vòng tay của người khác. Cô chớp mắt vài cái trước khi tỉnh dậy. Nhưng có cái gì đó đang níu người cô xuống. Cô cố rũ người ra nhưng vẫn không ngồi dậy được.

Cô quay đầu nhìn xem cái gì đang níu mình xuống chỉ để bắt gặp một gương mặt đang say ngủ ngay sát mặt mình. Cô nàng tâm lý gia liền hét lên ngạc nhiên, tiếng hét thảng thốt của cô làm người kế bên thức giấc. 

Minami từ từ mở mắt ra và nhìn thấy cô nàng tâm lý gia đang nhìn cô kinh hãi. Cô thất kinh khi nhìn thấy Atsuko ngay trước mặt và còn nằm trong phòng mình nữa.

"Sao cậu lại ở đây, Atsuko? Còn nằm trong phòng tớ nữa?" Cô hỏi người phụ nữ trước mặt nhưng Atsuko chỉ lắc đầu.

"Tớ cũng không biết sao mình lại ở đây nữa, Minami." Cô lên tiếng nhưng khi nhìn thấy viền kẻ mắt đậm của Minami, cô nhớ ra mình đã găp Jane Doe, một trong các nhân cách của Minami. 

Atsuko rên rỉ khi nhớ ra mình đã gặp cái nhân cách biến thái đó. Mới nhớ thôi là đột nhiên thấy nhức đầu rồi, "Hôm qua tớ gặp Jane Doe...Dường như cô ấy là người đưa tớ đến đây..."Atsuko kể cho Minami nghe.

Minami, "Jane Doe? Cô ấy trở lại rồi à?" Nỗi sợ hãi hiện rõ trong giọng nói. Minami sợ Jane Doe vì cái nhân cách đó rất thích đem tới rắc rối cho cô. Jane Doe còn rất đáng sợ và khoái hăm dọa cô nữa.

Nàng tâm lý gia gật đầu, "Ừ, hôm qua cô ấy gặp tớ và có nhờ tớ một việc..." Atsuko suy ngẫm xem có nên nói cho bệnh nhân của cô biết về điều mà Jane doe nhờ cô tối qua hay không.

Minami đợi người phụ nữ trước mặt tiếp tục câu nói dang dở, "Nhờ cái gì? Hôm qua cô ấy nhờ cậu cái gì?" "

"Cô ấy kêu tớ phong ấn cậu và biến cô ấy thành nhân cách chủ..."

3 comments:

  1. Tui nghĩ sau khi Atsuko luyện thành công đc "thiết đầu công" thì người chịu thiệt thòi chắc chắn là Taka rồi =))
    Chap này Atsuko tội nghiệp wá :v bị hành hạ đủ các kiểu từ nhẹ đến nặng, cơ mà cứ thấy hài hài sao đấy :))))
    Jane Doe thật sự rất rất là thú vị đó nha, cặp này làm tui cười muốn bò ra luôn =))) làm tui liên tưởng đến Chiaki và Nodame.
    Nhất là cái đoạn "Tôi thích cô vì cô là người phụ nữ đầu tiên đá tôi văng xa như vậy. Cú đá của cô đã lay động trái tim tôi." =)))
    Trình tự sướng của Jane Doe phải nói là max level k ai bằng :))))
    Chap này tui k biết là au bựa hay thím edit bựa nữa =))) thím bị thím Tài lây nhiễm rồi phải hông? :v :v

    ReplyDelete
  2. Ấy ấy là cái bạn edit bựa chứ tui đâu có bựa đâu. Vụ bựa có thím Tài là giỏi thôi =))

    ReplyDelete
  3. ra chap mới jk bạn, hóng wa rồi

    ReplyDelete