Friday, February 13, 2015

[Long Fic] Cậu Là Ai? Chap 2 - Part 1

Hơi dài nên chia làm 2 parts


Chapter 2 - Part 1: Kawachi Nami

Author: nadiyahdz16
Translated by: Nhoc Sin
Source: jphip


"Cô là ai?" Cô cẩn trọng hỏi.

Người đứng trước mắt nhe răng cười giơ tay ra dấu chữ V, "Tên Kawachi Nami, một idol sắp nổi. Nhớ tên tôi đó!"

Atsuko thiếu điều muốn thộn mặt ra khi nghe tên của nhân cách đó. Qua những gì cô đọc được và ghi nhớ từ hồ sơ của Minami, Kawachi Nami là một nữ thiếu niên nóng nảy 17 tuổi và còn có chút nhạy cảm nữa. 

Atsuko thầm rên rỉ vì một nhân cách rắc rối đã xuất hiện. Cô biết thừa mấy đứa thanh thiếu niên rắc rối và phiền phức cỡ nào. Nội việc con bé Nami đó gọi cô là mụ già thì khỏi nói cũng biết chắc như bắp là nó thuộc về thành phần rắc rối phiền phức rồi. 




Nami ngó chăm chăm cô gái trước mặt, "Vậy thím cần gì? Tôi không có nhiều thời gian đâu vì còn phải đi thử giọng nữa!" Cô gái liên tục nhịp nhịp chân trái xuống mặt đất, ý bảo cô ấy đang chờ đợi một câu trả lời từ vị chuyên gia trước mặt.

Vị chuyên gia tâm lý thở dài một tiếng thật sâu rồi xoa bóp trán, đột nhiên cảm thấy chóng mặt vì sự xuất hiện của một trong các nhân cách của Minami. Chỉ mới gặp tới nhân cách thứ hai thôi mà cô đã thấy căng thẳng rồi. Làm sao mà đủ sức chịu thêm hai nhân cách nữa đây? Đầu cô chắc nổ tung mất. 

Nami chắc lưỡi, "Thím đang phí thời gian của tôi đấy! Nếu không cần gì thì tôi đi nha!" Vừa lúc định hầm hầm quay lưng bỏ đi thì tay cô bị một bàn tay khác kéo lại.

Atsuko đang nắm lấy cánh tay đó, ngăn lại không để cô ấy đi mất, "Nami-chan, Chị sẽ chở em đến chỗ thử giọng nhé, được không? Chị là bạn của Minami nên em cứ tin chị! Nghiêm túc đấy!" Cô cố gắng trấn an cô nhóc teen kia.

Nami chu môi. Người phụ nữ trước mặt quen biết Minami - một nhân cách khác sống trong người cô. Vậy có nghĩa là người phụ nữ trước mặt biết Minami mắc bệnh D.I.D.

"Thím biết Minami mắc bệnh D.I.D. mà đúng không? Vậy thím có gặp Jane Doe và Kai chưa?" Cô tò mò hỏi. 

"Chị biết cô ấy mắc bệnh D.I.D. Nhưng chị chỉ mới gặp Minami và bây giờ là em." Atsuko gật đầu, rồi lắc đầu ở câu hỏi thứ hai rồi mìm cười sau khi kết thúc câu nói. 

Nami nhận thấy có mùi mờ ám, "Vậy sao thím lại biết Minami có những nhân cách khác ngoài chị ấy? Không lẽ thím là..."

Atsuko đơi Nami nói tiếp câu đang nói dang dở, "Là gì?" Cô hỏi ngược lại.

"...Bạn thân của chị ấy?"

Vị chuyên gia tâm lý mỉm cười khi nghe câu hỏi đó. "Phải rồi. Chị là bạn thân nhất của cô ấy." Cô nhe răng rồi thấp thỏm bật cười.


Làm Nami cũng bật cười theo, "Tôi xém tưởng thím là bác sĩ tâm lý chớ! Ban nãy tôi lo lắng vì sợ thím sẽ xóa tôi và mấy người khác đi nhưng rồi nhìn mặt thấy thím không thể nào là bác sĩ được. Trông thím có thông minh chút nào đâu!" Nami bật cười sặc sụa đến nỗi phải dùng tay trái ôm bụng trong lúc tay phải chỉ thẳng vô mặt Atsuko.

Atsuko xém chút lại mất bình tĩnh. Tính cách của con bé Nami này thẳng thắn quá đáng đến độ vô phép. Cô chỉ muốn giựt tóc nó rồi nhào vào cấu xé nhau nhưng ở đây cô phải nên là người giữ bình tĩnh.

"Nami-chan, còn lời đề nghị của chị thì sao? Chịu không?" Atsuko hỏi lại. Cô phải ngăn Nami đi thử giọng vì nếu cô ấy mà trúng tuyển rồi trở thành idol thì sẽ rắc rối lớn. 

Nami nhe răng cười, "Bạn thân của chị Minami cũng là bạn thân của tôi! Tôi không ngại có thêm bà thím làm bạn thân đâu. Vậy thím tên gì?"

Mắt Atsuko co giật mỗi lần Minami gọi cô là thím. Cô gần... gần sắp sửa vượt qua giới hạn chịu đựng của mình rồi. Nhưng cô phải học chữ nhẫn vì Minami/Nami là bệnh nhân của cô. Và điều đó có nghĩa cô phải biết kiềm chế cơn giận của mình.

Cô nàng chuyên gia tâm lý cố nặn ra một nụ cười trên môi, "Chị tên Maeda Atsuko. Rất vui được gặp em, Nami-chan. Và đừng gọi chị là thím hay mụ già nữa nhé." Cô nhấn mạnh mấy chữ cuối.

Nami hồ hởi gật đầu, "Được rồi, Atsuko obaa-san! Hay chúng ta đi ăn trước đã để lát tôi còn thỏa thích ca hát trong buổi thử giọng nữa chứ!" Cô lôi - có chút cưỡng ép - một Atsuko đang bối rồi đi khỏi đó,.

"Đợi đã, obaa-san cũng không được kêu! Nè! Nghe chị nói đã nào!"



•—•—•—•—•—•—•—•—•—•—•

Họ bước vào nhà hàng nơi Yuko đang ngồi đợi Atsuko. May thay là Minami đòi đi ăn ở nhà hàng này vì theo cô ấy thì thức ăn ở đây siêu ngon và chúng sẽ lắp đầy năng lượng để cô ấy hát trong buổi thử giọng idol. 

Atsuko bắt gặp Yuko ngồi cùng Haruna, hai người họ vừa ăn vừa thân mật với nhau. Hay phải nói là Yuko đang ra sức chơi màn miệng-đút-miệng với Haruna nhưng bị người phụ nữ cao hơn cự tuyệt, hay nói đúng hơn là giả bộ cự tuyệt tình cảm của tên sóc kia.  

Cô nàng chuyên gia tâm lý muốn bật cười khi nhìn thấy biểu cảm của người chị đồng nghiệp vì cô ấy đang bị bạn gái mình thô bạo cự tuyệt bằng cách đẩy thẳng ngay mặt. Quên mất rằng mình bước vào nhà hàng cùng Nami, cô bước đến chỗ hai người bạn đang ngồi.

Nami ngạc nhiên khi thấy người bạn thân của Minami đột nhiên quay đi bỏ mình lại. Nhưng rồi cô vẫn bước theo người phụ nữ đó, nghĩ rằng chắc Atsuko đã tìm được bàn trống để họ ngồi ăn. Nhưng cô đã sai vì Atsuko ngồi xuống trước mặt hai người phụ nữ đang ăn cùng nhau. Nami đứng gần họ, lưỡng lự không biết có nên ngồi xuống không. 

"Ồ! Acchan về rồi à! Nyannyan tới rồi nên em không ngại hai chị ăn trước chứ? Em đi lâu quá làm Nyannyan ăn hết phần của em rồi kìa. Gọi phần khác đi nhé." Yuko chào hỏi bạn mình khi thấy cô ấy ngồi xuống trước mặt cô và Haruna. 

Nhưng rồi Yuko chú ý đến người phụ nữ đang lúng túng đứng gần họ. Cô không biết người phụ nữ đó là ai nhưng rồi nhớ ra lý do Atsuko ra khỏi nhà hàng là để mời người bệnh nhân mới của cô ấy cùng ăn trưa.

Yuko mỉm cười vẫy tay với bệnh nhân của Atsuko, "Nè, đứng đó làm gì vậy! Ngồi xuống, ngồi xuống đi! Nè , Acchan sao em lại để em ấy đứng đó giống bị lạc mẹ vậy!" Yuko mời Nami ngồi xuống rồi quở trách Atsuko. 

Atsuko chợt nhớ ra cô đi cùng Nami. Cô quay lại nhìn cô nhóc teen và rối rít xin lỗi vì vô tình biến cô ấy thành người thừa. 

Nami ngồi xuống kế Atsuko, "Không sao đâu Atsuko obaa-san. Lớn tuổi nên não thím quên đây quên đó thôi mà. Tôi thông cảm được." Cô mỉm cười vỗ vai Atsuko cùng một ánh mắt thương hại. 

Yuko and Haruna phụt cười khi nghe câu nói của Nami. Cô gái trước mặt họ gọi Atsuko là obaa-san và trên hết là nói trí nhớ của Atsuko ngày càng lu mờ vì tuổi tác buồn cười đến nỗi làm họ không nhịn được mà bật cười khanh khách. 

"Này! Chị đã bảo em không được gọi chị là obaa-san mà! Chị vẫn chỉ mới 25 tuổi thôi đấy?!" Atsuko vừa nhắc vừa mắng cô gái kia. Cô đang rất rất tức tối.

Yuko cố lau nước mắt vì cười quá nhiều, "Nè, hay đấy! Tên em là gì?"

Nami mỉm cười cuối đầu chào người phụ nữ trước măt, "Em tên Kawachi Nami, 17 tuổi, sắp trở thành idol! Nhớ tên em đó vì em sẽ nổi như cồn cho xem!" Cô lại giơ tay ra giấu chữ V như hồi nãy.

Haruna nhướn mày khi nghe Nami xưng tuổi, "Em có thật là 17 tuổi không? Chiều cao của em thật...khiêm tốn...nhưng trông em không giống 17, bằng tuổi Acchan thì đúng hơn." Cô nghiêng đầu hỏi. 

Nami trề môi khi nghe câu đó. Ờ thì có thể chiều cao cô khiêm tốn...Cô quay sang nhìn Haruna, chuẩn bị nổi khùng với cô ấy nhưng khi nhận rõ hơn dung mạo của mỹ nhân trước mặt cô lập tức thảng thốt kính phục.

"Chị là người mẫu hả? Woa nee-san, da chị trông mịn quá! Chia sẻ vài bí quyết cho em với! Em muốn có làn da giống chị!" Nami phấn khởi phun ra một tràng.

Atsuko chau mày khi nghe Nami gọi Haruna là nee-san. Haruna lớn tuổi hơn cô mà Nami lại gọi cô ấy là nee-san chứ không phải là obaa-chan! Bộ mặt cô già lắm hay sao?

Yuko chợt nhớ ra bệnh nhân của Atsuko mắc chứng D.I.D nên người ngồi trước mặt rất có thể là một trong các nhân cách của cô ấy chứ không phải nhân cách chủ. 

"À, em không phải là nhâ- Ây da! Sao đá chị vậy, Acchan?!" Nhưng lời nói của Yuko bị cắt ngang khi Atsuko đột ngột đá vào chân cô dưới gầm bàn. 

Cô xoa xoa chỗ chân bị nhức vì cú đá và liếc nhìn cô gái trẻ hơn. Cô không biết tại sao Atsuko lại đột nhiên đá cô. Cô đã nói gì sai đâu. Cô chỉ định nói Nami không phải là nhân cách chủ thôi, đó là sự thật mà! Cô mà lại đi nói sai gì à?


"Không phải cái gì? Em không phải cái gì? Nè, Atsuko obaa-san, chị ấy đang định nói gì đấy! Sao thím đá chị ấy?" Nami hỏi vì cô tò mò trước câu nói bị ngắt ngang của Yuko. 

Atsuko thấp thỏm bật cười, "Chị ấy có định nói gì đâu? Phải không, Yuko? Mà này em muốn ăn gì, Nami-chan? Em phải ăn để lát còn hát cho thỏa dạ nữa chứ?

"Ồ phải rồi! Bồi bàn đâu? Tôi phải lấp đầy năng lượng mới được!" Cô hăng hái vẫy tay để bồi bàn nhìn thấy mà tới ghi món ăn cho cô. 

Haruna khúc khích cười trước một Minami tràn đầy năng lượng, "Em vui lắm đấy, Nami-chan. À tên chị là Kojima Haruna. Và em đoán đúng rồi, chị là một người mẫu." Haruna dịu dàng mỉm cười với "đứa nhóc 17 tuổi" sau khi cô ấy gọi món ăn. 

"Còn chị là Oshima Yuko! Một chuyê- ây da!! Acchan, sao lại đá chị nữa?!" Yuko kêu ca rồi lại xoa xoa chân. Acchan đá trúng chỗ ban nãy làm cơn đau lại bắt đầu âm ỉ rồi.

"Yuko là nhiếp ảnh gia còn Haruna là người mẫu!" Atsuko nói dối rồi lo lắng mỉm cười, hy vọng Yuko hiểu ý không nói cho Nami biết gì về việc cô ấy là chuyên gia tâm lý. 

May thay, Yuko là một người thông minh nên cô hiểu tại sao Atsuko phải nói dối dù phải bị đá tới hai lần mới ngộ ra. 

"À, phải rồi! Chị là nhiếp ảnh gia và là bạn gái của NyanNyan!"

Nami sửng sốt sau khi nghe điều Yuko vừa nói, "Hả? Chị vừa nói gì? Bạn gái? Hai người đang hẹ-nn-hò?" Cô hỏi lại để chắc chắn mình không nghe lầm. 

Yuko hồ hởi gật đầu rồi rúc sâu hơn vào người Haruna và cô nàng kia cũng đáp trả bằng cách siết chặt cái ôm của tên sóc kia "Phải! Tụi chị đang hẹn hò! Tớ yêu Nyanyan của tớ nhiềuuuuuuu lắm!" Cô mơ màng mỉm cười rồi hôn lên má bạn gái mình.

Haruna mỉm cười, "Tớ cũng yêu Yuuchan của tớ nhiều lắm!" Cô nhỏ tiếng đáp lại, vẫn còn ngại ngùng với việc tình tứ nơi công cộng. Dù sao cử chỉ đó cũng đã khiến Yuko vui ra mặt. 

Nami quay sang Atsuko thì thầm, "Thím là bạn với Ls hả? Khoan đã, phải thím là L luôn không?" Hỏi tới câu đó cô giật mình rút người lại. 

Atsuko ra chiều khó hiểu,"L là gì?" Cô hỏi. 

6 comments:

  1. ヽ(`Д´)ノ dài quá chia làm 2 part cái beep cưng

    nói chứ nhanh part 2 T^T cắt vô duyên T^T

    ReplyDelete
  2. Nhân này thật sự quá phiền phức rồi =)) làm tui liên tưởng đến giới trẻ bây giờ :v đồng cảnh ngộ sâu sắc với Acchan *xoa trán*
    Tui hóng nhân cách Jane Doe :3

    ReplyDelete
  3. L là Lẹ trong chữ Lẹ Lên đó thím :((((
    (chắc chờ fin xong đọc luôn thể cho thấm)

    ReplyDelete
  4. Thích cách dịch của cậu trong chap này. Gọi Acchan là thím đã nêu bật được sự ngổ ngáo của nhân vật Nami.

    Cơ mà mình đang thắc mắc, làm cách nào mà các nhân cách biết mình đang bị bệnh và ai đã nói cho họ về 3 nhân cách còn lại. Tại vì, khi bị D.I.D, các nhân cách không thể tự liên lạc với nhau, đồng thời chả hề biết chuyện gì đã xảy ra trong quãng thời gian mình vắng mặt. Có nghĩa là trước Acchan, đã có những bác sĩ điều trị bệnh nhân, hoặc người thân nào đó thông báo với họ rùi. Nếu sau này fic vẫn hem đề cập đến chi tiết này, thì Bư nghĩ đó là một thiếu sót lớn.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Mình cũng thắc mắc điều này, lúc đọc cũng thấy bất ngờ, việc nami ko muốn taka liên lạc với các bác sĩ khác có nghĩa trước đó đã có bác sĩ thử chữa trị để đem các nhân cách kia biến mất. Nhưng thắc mắc ở chỗ, sao lại ra nhân cách Kai =)).

      Delete