Saturday, May 2, 2015

[Short Series] Without A Word - Part 5


Original Title: Without A Word
Author: Flean
Translator: Nhoc Sin
Genre: Romance 
Pairing: Atsumina
Source:Flean no junk site


Without A Word - Part 5

Tớ yêu cậu..

Không biết phản ứng cách nào trước cơn bàng hoàng, cảm giác tan chảy cùng nụ hôn bất thần đó, tôi chỉ biết e sợ nhìn cậu ấy. Cậu ấy nhìn xoáy vào tôi như thể trông chờ một câu trả lời, nhưng tôi không biết. Tôi vẫn đang trong cơn sửng sốt!! Tôi đặt tay lên ngực, cảm giác ra nhịp tim cùng hơi thở đang trở nên gấp rút.

Sao cậu ấy lại nhìn tôi kiểu đó? Tôi nên làm sao? Nên phản ứng cách nào đây? Cậu ấy mong đợi tôi nói điều gì cơ chứ? Rằng tôi cũng thích cậu ấy à? Tôi thích cậu ấy nhưng không hơn mức bạn bè, phải không? Tôi thích cậu ấy như một người bạn thôi? Xét cho cùng cậu ấy là người bạn thân nhất của tôi...nhưng bây giờ...cậu ấy lại hôn tôi?





Tại sao? Sao lại đột ngột như vậy? Tôi phải cho cậu ấy câu trả lời gì đây? Tôi chắc chắn rằng với tôi cậu ấy chỉ là một người bạn...ờ thì...có lẽ không phải...tôi không chắc...tôi không biết...Có nên nói đại là tôi chỉ thích cậu ấy như một người bạn không? Nhưng như vậy sẽ khiến cậu ấy tổn thương? Mà tôi lại không thể nói mình cũng thích cậu ấy...Chỉ khiến sự việc thêm rắc rối mà thôi...

Từng giây trôi qua, tôi vẫn không mở miệng nói được một từ nào với cậu ấy....Làm ơn, ai đó dạy tôi phải làm sao đi?

Người bạn thân nhất của tôi vừa hôn tôi...Tim tôi đang đập điên cuồng...Hàng triệu ý nghĩ đang lướt qua đầu cùng một lúc...Và tất cả những điều này đều quá rối bời với tôi...

Tôi nhìn ra được hy vọng đang mất dần trong ánh mắt đó khi cậu ấy đột ngột buông vai tôi ra. Cậu ấy hít sâu vào một hơi, nhìn xuống đất và từ từ mở miệng.

"Atsuko..." Tôi cảm thấy tim mình sắp sửa lọt ra khỏi lòng ngực khi cậu ấy gọi tên mình. 

Không biết tại sao nhưng tôi có cảm giác cậu ấy sắp sửa nói lên điều mà tôi chưa sẵn sàng nghe. Tôi nhắm mắt lại, cố sức điều hòa hơi thở. Thiệt tình, tôi bị sao vậy nè? Sao giờ lại thấy khó thở như vậy? Kami-sama...Xin giúp con...Hãy kéo con ra khỏi tình huống ngượng ngùng này ngay lập tức!

"Tớ có một chuyện bấy lâu nay vẫn muốn nói với cậu.." Cậu ấy tiếp tục và nhìn tôi bằng một nụ cười ấm áp, "Atsuko...sự thật là..tớ yêu cậ-" trước khi nói dứt câu, cậu ấy bị cắt ngang bởi tiếng chuông điện thoại của tôi. 

"À, xin lỗi..." Tôi nói trước khi trả lời điện thoại. "Moshi..Moshi.."

"Atsuko"

"Hai...Oka-san??"

"Con đang ở đâu?? Sao chưa về nhà?? Không phải con nói hôm nay tan học sớm sao?"

"Dạ vâng..giờ con đang ở cùng Minami...tụi con đang ở sân bóng.."

"À ~ Vậy à..." Mẹ tôi khẽ thở dài. "Mẹ còn lo con xảy ra chuyện nên mới gọi.."


"Con không sao...Xin lỗi đã khiến mẹ lo lắng...Con sẽ về nhà ngay.."

"À! Mẹ gọi con còn để nói, ba con sẽ dẫn một người bạn về nhà ăn tối...Nên đừng về trễ nhé.."

"Ồ, vâng ạ...Con về nhà ngay...jaa.."Tôi đóng nắp phone lại và thu hết can đảm nhìn vào cậu ấy. Tôi không chắc mình có nghe lầm không nhưng, có phải cậu ấy vừa bảo rằng cậu ấy yêu...tôi?

Không biết sao nội việc lấy can đảm nhìn cậu ấy thôi cũng khiến tôi thấy khó khăn. Tôi nghĩ mình đang sợ hãi mà lại không biết sợ vì cái gì. Ừ thì...có lẽ tôi sợ mình nói hoặc làm gì đó tổn thương cậu ấy. Nhưng những lựa chọn bày ra trước mắt tôi lúc này không có cái nào hữu ích cả. Tôi nên làm gì đây? Nhận lời không được mà từ chối cũng không xong! Ôi Atsuko ơi mày thật là! 

Tôi đứng lên, nhìn cậu ấy và điều duy nhất có thể nói là, "Xin lỗi...Bây giờ tớ phải đi về.."

"Ồ..." Trông cậu ấy ngạc nhiên lẫn thất vọng.


"Bạn của ba tớ sẽ tới nhà dùng cơm tối nay nên tớ cần phải.."

"K-không sao...Mai gặp lại cậu vậy.." Cậu ấy nói, không nhìn tôi.


"Gặp cậu sau nhé.." Tôi đáp lại rồi nhanh chân quay đi bỏ lại cậu ấy. 

Khi rời khỏi cậu ấy, tôi còn tưởng những bối rối ấy sẽ từ từ tan biến..Nhưng tôi đã lầm...Đầu tôi bắt đầu đau khi càng có nhiều suy nghĩ quay cuồng trong đó. Bây giờ ngoài bối rối ra còn có thêm mặc cảm tội lỗi. Tim tôi đau mà không biết vì sao, cảm xúc nặng nề lại đang đè nặng trên vai..

Tôi bị sao thế này? Sao giờ lại thấy đau quá? Đầu tôi đang đập bình bình? Sao lại có tiếng đập trong đó?

Tôi ghì chặt gấu áo trước ngực, nhịp tim đập nhanh như vũ bão. Vô thức ngừng bước, tôi quay lại nhìn và thấy cậu ấy vẫn còn ngồi trên hàng ghế dài, hai mắt dán xuống đất. 

Sao tôi lại có cảm giác muốn chạy lại ôm lấy cậu ấy ngay lúc này? Sao lại thấy đau khi nhìn thấy cậu ấy như vậy? Sao lại thấy quyết định chạy trốn khỏi cậu ấy là sai? Cảm giác này là gì đây!!! AAA! Làm ơn đừng làm đầu óc tôi rối bời nữa!!

Cảm thấy chán ghét bản thân, tôi quay người lại rồi vụt chạy. Tất cả những gì tôi có thể nghĩ bây giờ là chạy, chạy thật xa khỏi mớ hỗn loạn này.Tôi chạy một mạch về nhà, đứng thở hổn hển trước cửa, ra sức hít sâu vài cái để tái hấp thụ lượng không khí cần thiết nhưng có gì đó không đúng, có gì đó không ngờ đến đang xảy ra, có gì đó ươn ướt đang nhiễu xuống bàn tay. Rồi ngay lúc đó, tôi nhận ra nước mắt mình đã thấm đẫm hai gò má. 

Sao tôi lại khóc? Khóc vì cái gì? Tôi là người chạy trốn trước khi cậu ấy kịp tỏ tình. Vậy sao tôi lại cảm giác như mình vừa mất đi thứ gì đó?Nước mắt tôi tuôn ra nhỏ giọt xuống má khi hình ảnh cậu ấy ùa về trong đầu. Rồi tôi chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc gọi tên mình.

"Acchan?"

Nhưng tôi lo bận rộn theo đuổi suy nghĩ của bản thân mà không thèm để ý tới người gọi. Rồi tôi cảm nhận được một vòng tay choàng qua người, ôm chặt tôi vào lòng ấm áp. Ấm quá, dễ chịu đến nỗi làm tôi vòng tay qua ôm lấy rồi khóc trên vai người đó.

"Acchan? Sao em lại khóc??"

"Nee-chan..." Tôi nức nở nói.


"Sao vậy??Có chuyện gì xảy ra à??" Chị ấy hỏi, rút người lại để nhìn tôi kỹ hơn và tôi gật đầu đáp trả. "Là chuyện gì??"

"Nee-chan..."Tôi tiếp tục ôm chặt lấy vai chị ấy mà khóc. 




~ ~ * ~ ~ * ~ ~


Tối đó tôi không dùng cơm với gia đình mà ở trong phòng suy nghĩ về chuyện đã xảy ra. Mọi thứ xảy ra nhanh đến nỗi làm đầu óc tôi không kịp xử lý. 


Đầu tiên, cậu ấy bảo rằng sẽ đi xa tới mấy tháng trong vòng hai tuần...Rồi đột ngột hôn tôi...Rồi nói với tôi rằng cậu ấy yêu...tôi? Cậu ấy chỉ nói chơi? Hay đó chỉ là một trong những trò đùa của cậu ấy? Vì...làm sao mà cậu ấy lại yêu tôi được?

Có lẽ tôi tưởng cậu ấy nói yêu tôi là thật vì nụ hôn đó...Câu đó chắc chẳng có ngụ ý gì cả...Chúng tôi hay nói vậy với nhau suốt mà...

Nhưng trước đó cậu ấy chưa bao giờ hôn tôi...mà bây giờ lại...Là ý gì đây? Tôi mang ý nghĩa quan trọng với cậu ấy lắm sao? Cậu ấy thật thích tôi trên mức bạn bè ư?

"Cọc cọc!" Tiếng gõ vang lên trước khi cánh cửa được mở ra; người mở nó bước vào trong và đóng kín lại. 

"Yo~" Chị ấy ngồi xuống giường cạnh tôi. "Giờ thấy khá hơn chút nào chưa??" Chị ấy hỏi và tôi lắc đầu đáp lai. "Muốn tâm sự không??" Tôi nhích người lên một chút và nằm xuống đùi chị ấy. "Nói cho chị nghe xem, đã xảy ra chuyện gì?" Chị ấy lại hỏi trong lúc vuốt tóc tôi. 

"Nee-chan.."

"Hửm??"

"Em-em.." Tôi hơi ngập ngừng như đang tìm kiếm từ ngữ để nói.


"Em có thể tâm sự với chị bất cứ điều gì, em biết mà??"

"Nhưng em không chắc nếu...nếu.."


"Nếu sao??"

"Em-em không biết hỏi chị có đúng không.."

"Nếu em không nói được chị sẽ không ép.. Nhưng nếu có chuyện gì chị có thể giúp, hãy cứ nói ra.."


"Nè..nee-chan...Chị có bao giờ...Ý e m là, chị có bao giờ thích một trong những người bạn của chị trên mức bạn bè chưa??"

"Ồ!! Thích trên mức bạn bè à? Chị ngừi ra mùi yêu đương đâu đây đó nha.." Chị ấy tự mãn nói.


"Nee-chan!! Em nghiêm túc đó." Tôi trề môi.

"Nếu em đã hỏi thì, chắc là không... Tại sao? Em thích một người trong số bạn bè của em à??" Chị ấy nhướn mày phải tra hỏi.


"Em không biết...Em không biết cảm giác dành cho cô ấ-cậu ấy là gì..."

"Cô ấy?? Em xiêu lòng trước con gái à??" Chị ấy ngạc nhiên hỏi.

"Em không biết.." Tôi lắc đầu.. "Hôm nay cậu ấy...cậu ấy hôn em.."

"Ể!!" Chị ấy gần như hét lên. "Em ấy hôn em?? Rồi sau đó thì sao??" Chị ấy tò mò hỏi.

"C-cậu ấy...cậu ấy nói yêu em..." Tôi giải thích và thấy mặt mình nóng lên.

"Woa ~ Giỏi đấy Acchan...Làm đến cả con gái cũng đổ em..." Chị ấy đùa nhưng tôi không thấy hài hước chút nào trong tình huống này cả.

"Không có gì buồn cười hết nee-chan!! Bây giờ em không có tâm trạng để cười.." Tôi nói rồi lăn người qua, quay lưng về hướng chị ấy.

"Thôi nào...Chị chỉ muốn chọc cho em cười thôi mà..Nhưng xem ra không hiệu quả nhỉ??" Tôi không phản ứng gì. "Được rồi, nghiêm túc nói chị nghe...Vấn đề nằm ở đâu? Sao em lại khóc? Đứa con gái mà hôn em đó, đã làm gì em hả??" Tôi quay người lại nhìn chị ấy gật đầu. "Là chuyện gì??"

"Tim em đau.."

"Tại sao?? Em ấy đã nói gì với em ??"

"Em không biết...Em không biết phải làm sao, Nee-chan.."

"Em ấy tỏ tình với em, đúng không??" Tôi gật đầu. "Rồi em làm gì??"

"E-em...bỏ chạy.."

"Bỏ chạy??" Chị ấy nói cùng vẻ ngạc nhiên trên mặt.


"Em nói rồi, em không biết phải làm sao...Trông cậu ấy như đang chờ đợi câu trả lời của em và...và..." Nước mắt bắt đầu trào lên. "Trước khi cậu ấy kịp nói câu gì khác thì em đã bỏ chạy.."

"Sou ka.." Chị ấy vừa nói vừa vuốt tóc tôi. "Để chị hỏi em một câu, sao em lại khóc??"

Tôi lau đi giọt nước mắt trên má và nói, "Vì em thấy mình bỏ chạy là sai...Thậm chí còn không chịu lắng nghe điều cậu ấy sắp nói..và..và.." Tôi bắt đầu nức nở. "Trông cậu ấy bị tổn thương rất nhiều khi em bỏ đi.."

"Chị biết mình nên giả bộ không biết người đó là ai..Nhưng, có phải em đang nói Minami không??" Tôi sững sờ, không ngờ chị gái lại biết mình đang nói về Minami.


"Nee-chan..Sao chị.."

"Sao chị lại biết là Minami hả??" Chị ấy khẽ bật cười. "À thì...Hồi nãy chị nhìn thấy con bé gần sân bóng trên đường về nhà...còn thấy nó ngồi đó khóc một mình nữa...Lúc về nhà thì thấy em đứng khóc trước cửa.

"Cậu ấy khóc??? Lúc đó quả thật là cậu ấy đang khóc??" Tôi lo lắng hỏi, ngồi dậy và lau đi nước mắt.

"Em lo cho em ấy lắm đúng không??" Chị ấy vừa nói vừa xoa đầu tôi.

"Cậu ấy là bạn thân nhất của em...đương nhiên em quan tâm cậu ấy...Huống chi bây giờ cậu ấy khóc là vì em.."

"Chắc giờ đây em bối rối lắm.."Chị ấy lo âu nhìn tôi.


"Sao chị lại biết em bối rối??" Tôi có cảm giác chị ấy đọc được suy nghĩ của mình.

"Từ nhỏ...mỗi lần bối rối em đều khóc...Còn nhớ hồi nhỏ em không chọn được giữa một con mèo con và một con cún rồi ngồi khóc ngay trước tiệm thú yêu không??" Chị ấy hỏi và bật cười. "Em đúng là đứa khóc nhè Acchan.."

"Mou!! Nee-chan!!" Tôi trề môi. "Lúc đó em mới có bốn tuổi...Chị bắt em làm gì đây chứ!!"


"Hai..hai..chị biết.." Chị ấy nói, ngừng cười. "Vậy nói cho chị biết...em có thích em ấy không??"

"Em.."


Tôi mong mình có lời giải đáp cho câu hỏi đó. Chính vì không biết cảm xúc của bản thân mà dẫn đến tôi bối rối như bây giờ. Nếu đầu óc và trái tim đều biết nói thì tôi đã không cần cố gắng đi định hình cảm xúc của mình?

"Được rồi..em vẫn còn bối rối...Chị không nghĩ em trả lời được... Thôi cứ quên đi điều chị vừa hỏi." Chị ấy thở dài. "Nếu em muốn biết ý kiến của chị, thì lắng nghe đây.."


Bối rối hơn bao giờ hết, tôi thấy nước mắt mình lại sắp sửa tuôn ra, nhưng tôi cắn chặt môi cố đè nén cảm xúc.

"Thành thật mà nói..hai đứa đều là con gái và chị thấy con gái mà ở bên nhau rất là kỳ cục...em biết đấy...Ý chị là, ba mẹ sẽ nghĩ gì nếu họ phát hiện ra? Chị chưa hề nghĩ Minami lại là "loại con gái" đó..Trông em ấy bình thường như vậy ai ngờ lại thích con gái??

"Nee-chan.."


"Với cương vị là chị của em, chị muốn em tránh xa nó ra. Từ giờ trở đi đừng gặp nó nữa không thôi chị e nó sẽ biến em giống như nó!!"

Tim tôi khẽ thắt lại khi chị ấy nói những lời đó về Minami. Sao chị ấy lại có thể nói như vậy về cậu ấy...Tôi thừa nhận một đứa con gái đi yêu một đứa con gái khác không bình thường chút nào, nhưng chị ấy có cần phải nói ra những lời lẽ cay nghiệt đó về Minami không...Cậu ấy chỉ yêu tôi thôi, ai có thể trách được? Nếu nói về cảm giác...thì tình yêu không có biên giới!

"Nee-chan!! Chị không thích cậu ấy cũng không sao!! Nhưng đừng có nói xấu cậu ấy!! Cậu ấy không làm gì sai cả!! Cậu ấy chỉ nói thích em thôi mà!! Có gì sai chứ??" Tôi nửa hét nửa khóc, nước mắt tràn ra như suối trên mặt. "Em không cần chị giúp nếu chị cứ nói xấu cậu ấy!! Em không thích chị nói mấy lời đó về cậu ấy.." Giọng tôi nhỏ dần đi, nước mắt tuôn ra nhiều hơn.


Chị ấy chợt mỉm cười trong lúc lau đi những giọt nước mắt nóng hổi vừa tuôn ra trên má tôi. "Thấy không?? Em đã có câu trả lời rồi...em chỉ sợ thừa nhận nó mà thôi...Và em bối rối vì nghĩ hai đứa con gái yêu nhau là sai đúng không? Nhưng sâu tận đáy lòng, em biết mình cũng thích em ấy...Em chỉ đang phủ nhận tình cảm của mình rồi rốt cuộc tự gây tổn thương cho bản thân...Cứ giống như em nói đó...thích một người thì có gì sai đây??"

Tôi không đè nén được nữa mà òa lên khóc. Chị ấy dịu dàng ôm lấy tôi, để tôi cứ thế mà khóc trên vai. Có quá nhiều chuyện đã xảy ra chỉ trong một ngày. Tôi bối rối quá, và cũng mệt mỏi quá khi phải kiềm nén bản thân, nhưng tôi sợ...Sợ người khác sẽ nghĩ sao về mình nếu tôi tiếp nhận cậu ấy..Và tôi cũng sợ Minami sẽ rời xa tôi...


Without a word, tears starts falling down..

Without a word, love hurts me..
And because of love I’ve become a fool to cry just by looking at the sky..

To be continued...

3 comments:

  1. A *thở* Atsu... thiệt muốn ôm vào lòng mà dỗ ghê =w= khờ ơi là khờ.
    Càng ngày trans càng hay thím ơi :x nhất là mấy đoạn nội tâm Atsuko đó (OvO)b iu thím ghê đi :x tui hứa k cướp tiền thím nữa đâu :v cứ yên tâm dịch tiếp nhá :3

    ReplyDelete
    Replies
    1. Vừa mới qua cướp tiền của tui xong mà h vô đây xạo xạo hả thím. Để trả thù vụ đó tui sẽ cho thím đơi 1 tuần =))

      Delete
    2. Thím nỡ lòng nào @@ :(( ứ chịu đâu

      Delete