Wednesday, April 29, 2015

[Short Series] Without A Word - Part 4


Original Title: Without A Word
Author: Flean
Translator: Nhoc Sin
Genre: Romance 
Pairing: Atsumina
Source: Flean no junk site


Without A Word - Part 4

Từ từ rút người lại, cậu ấy nhìn tôi một cách quan tâm trước khi buông tôi ra. Tôi lúng túng giữ thăng bằng còn cậu ấy nhìn tôi, trề môi một cách dễ thương. Đáng yêu quá. Và chỉ nghĩ tới việc ban nãy cậu ấy vừa la tôi mà bây giờ đã trề môi đáng yêu trước mặt tôi thật là...vừa khó hiểu vừa dễ yêu mà.

"Xin lỗi vì đã hét lên với cậu.." Cậu ấy thở dài và cuối mặt xuống. "Trong khoảnh khắc, khi cái ý nghĩ có thể cậu đã gặp chuyện lóe lên trong đầu...Tớ rất sợ..."

"Tớ-tớ xin lỗi." Tôi lắp bắp, cảm giác nhịp tim đập nhanh hơn.





Cậu ấy dịu dàng nắm lấy tay tôi và ngẩng đầu lên nhìn. "Tớ không biết phải làm sao nếu mất cậu Atsuko..."

Cảm giác hai má bắt đầu ửng đỏ, tôi nghĩ chắc hơi thở của mình ngừng hẳn lại rồi còn trái tim bắt đầu đập điên cuồng khi cậu ấy nói câu cuối cùng. Sao con tim tôi lại đập như không cách nào ngừng lại được nữa? Lại là cái cảm giác kỳ lạ này, sao nó cứ xuất hiện mỗi khi ở bên cậu ấy?

"Tớ-tớ xin lỗi..Lần sau tớ sẽ cẩn thận hơn.." Tôi nói và nhìn xuống chân.

"Lần sau...làm ơn hãy nhìn trước ngó sau...Cậu có phải con nít nữa đâu.."

"Tớ có mà...chỉ là..tớ tưởng có ai đang theo dõi nên sợ hãi rồi, không biết nữa...tớ hốt hoảng nên không nhìn thấy.."

"Ơ??" Cậu ấy trông ngạc nhiên. Tôi nhìn thấy mặt cậu ấy đang từ từ đỏ lên.


"Khoan đã!!!Cậu tới đây khi nào???Không lẽ..." Chưa nói hết câu thì tôi nhận ra cậu ấy chính là người đi theo mình. "Minami có phải cậu.."

"E hèm..e hèm.." Cậu ấy vội quay mặt đi, giả vờ vô tội.

"Là cậu phải không??"

"Cái gì??"

"Cậu là người đi theo tớ.."

"Không có.."

"Cậu có...cậu đi theo tớ từ lúc tớ rời khỏi cổng trường!!"

"Cái gì khiến cậu nghĩ thế?? Tớ đang trên đường về nhà, nhằm lúc đi cùng hướng với cậu...chứ theo dõi cậu làm gì...

"Hử!! Thì ra cậu là stalker.."

"Nè!! Cậu gọi ai là stalker!!"


"Đoán đi, stalker-san..."

"Tớ không phải là stalker!! Cậu..cậu.." Trông cậu ấy khổ sở tìm kiếm từ ngữ để gán cho tôi.


"Cái gì???Tớ làm sao??"

"AAA!" Cậu ấy gầm lên, khoanh tay lại và quay lưng đi.


"Cứ đứng im đó và đừng có theo đuôi tôi nữa nhé stalker-san..Tôi đi về đây!!" Tôi la lớn lên rồi quay người bỏ đi. 

Rồi tôi nghe tiếng bước chân đằng sau cùng giọng nói giận dữ của cậu ấy rít lên bên tai, "Nè!!! Đợi tớ!!"

"Tránh ra stalker!!!" Tôi bước nhanh hơn. 


Tôi nghe tiếng bước chân đến gần và cảm thấy có gì đó giật lấy tay mình. Tôi ngừng bước, quay người lại đối diện cậu ấy. "Giờ cô muốn gì đây stalker-san??"

"Đừng có gọi tớ là stalker!!"

"Tớ muốn gọi gì thì gọi!!! Buông ra..."


"Không.." Cậu ấy hạ giọng trước khi quay mặt đi và tôi lại nhìn thấy gương mặt ấy ửng đỏ.

"Tại sao??"

"Vì tớ muốn đi về cùng cậu.." Lời nói của cậu ấy lại khiến tôi sững sờ đến ngừng thở trong giây lát; không thèm quay lại nhìn, cậu ấy bắt đầu cất bước, dắt tôi theo sau. Tôi cười thầm rồi đi theo, để cậu ấy cứ thế mà kéo lấy tay mình. Tôi bước nhanh hơn để bắt kịp cậu ấy và không lâu sau chúng tôi đi cạnh nhau, tay trong tay. 


~ ~ * ~ ~ * ~ ~


Trên đường về chúng tôi tạt ngang qua sân thể thao. Cậu ấy đi mua kem rồi chúng tôi ngồi xuống dãy ghế dài trên sân. Tôi ngồi đó thưởng thức món kem dâu trong im lặng còn cậu ấy bận rộn gõ gì đó vào điện thoại bằng một tay trong lúc ăn kem vị chocolate bằng tay còn lại. Khung cảnh trước mặt gợi tôi nhớ đến những ngày tháng chúng tôi thường chơi đùa tại bãi sân trống sau giờ học. Ôi thật hoài niệm làm sao..


"Nè..Atsuko.." Cậu ấy phá vỡ sự im lặng.

"Hửm??" Tôi trả lời, cắn một miếng kem.

"Tuần tới muốn đi coi phim không??" Cậu ấy hỏi làm tôi xém sặc kem.

"Cái gì!!" Tôi gần như hét lên một cách ngạc nhiên khiến cậu ấy khó hiểu nhìn tôi. 

"Tớ hỏi cậu, tuần tới cậu có muốn đi coi phim với tớ không.."

"Minami...cậu không sao chứ??" Tôi tròn mắt.

"Ơ?? Tại sao??"

"Cậu đột nhiên mời tớ...chuyện này...chuyện này.."

"Sao hả??"


"Đúng là một kỳ tích.." Tôi bật cười.

"Mou~~ Atsuko...Tớ nghiêm túc mời cậu mà.."

"Thì...tớ ngạc nhiên thôi...Nguyên khóa này chúng ta chưa hề cùng nhau đi chơi.."

"Nguyên khóa?? Thật hả??"

"Thật.." Tôi nói, liếc xéo cậu ấy." Từ lúc bắt đầu đi thực tập có bao giờ cậu dành thời gian cho tớ đâu, không nhớ à.."Tôi trề môi quay mặt đi.

"Ơ...xin lỗi..." Tôi tiếp tục ăn kem không thèm nhìn cậu ấy.

"Atsuko.."

"Cậu tốt hơn nên làm gì đó đền bù cho tớ đi.."

"Ơ!! Ừm..hay là...hay là như vầy..Hai tuần này cậu muốn đi đâu tớ sẽ đi với cậu..."

"Majide??" Tôi quay lại nhìn cậu ấy.


"Hai!!" Cậu ấy gật đầu.

"Nhưng...sao chỉ có hai tuần??"

"Thì.." Trông cậu ấy do dự trả lời. Cậu ấy cắn miếng kem cuối cùng rồi nói, "Hai tuần sau tớ sẽ sang Sierra Leone.."


"Sierra gì cơ!! Sao cậu lại đi sang đó??"

"Tớ đăng ký làm chương trình thiện nguyện.." Cậu ấy trả lời, không nhìn vào tôi.

"Chương trình thiện nguyện??" Tôi nhíu mày. "Sao tớ chưa hề nghe qua việc này vậy.."

"Xin lỗi..tớ muốn nói cho cậu biết..nhưng cứ quên mất..cậu biết đấy, tớ bận rộn bù đầu..."

"Cậu đi bao lâu??" Tôi hỏi, cảm thấy nhịp tim tăng dần.


"Có thể vài tuần hoặc vài tháng..." Lời nói của cậu ấy khiến tôi cảm thấy như có ai đó bóp lấy tim mình và ép chặt chất lỏng trong đó ra ngoài.

"Hai tuần sau cậu đi, mà còn đi tới mấy tháng! Vậy mà bây giờ mới nói cho tớ biết!!" Giọng tôi lên cao bất chợt, cảm thấy hơi giận cậu ấy.

"Tớ chỉ mới biết hôm nay thôi...và cậu là người đầu tiên tớ muốn nói..Tớ còn chưa nói với ba mẹ.."

"Tớ có nên vui vì mình là người đầu tiên được biết không!!" Tôi giận dữ hỏi.

Không hiểu sao tôi rất giận. Cậu ấy không nói với tôi về việc đăng ký làm chương trình thiện nguyện và bây giờ lại sắp sửa đi tới mấy tuần, thậm chí là mấy tháng??? Tới mấy tháng không gặp cậu ấy đó?? Tôi phải làm gì khi cậu ấy không có ở đây?? Ai sẽ cãi nhau với tôi?? Ai sẽ..

"Atsuko.."

"Tớ ghét cậu!! Mỗi một điều cậu làm đều khiến tớ rất..." Tôi bỏ lửng giữa câu vì cảm giác được nước mắt bắt đầu lăn xuống má.

"Atsuko.." Cậu ấy đặt cả hai tay lên vai tôi. "Nè, sao cậu khóc??" Cậu ấy hỏi khi nhìn thấy những giọt lệ trong mắt toi.

"Vì tớ ghét cậu..." Tôi trề môi nói.

"Từ lúc nào cậu lại ghét tớ??? Tớ tưởng chúng ta là bạn thân mà??"

"Tớ lúc nào cũng ghét cậu.." Tôi nói, quệt đi dòng nước mắt. "Cậu là người bạn thân đáng ghét nhất trên đời.." Tôi nhẹ nhàng gạt tay cậu ấy khỏi vai mình.


"Tớ tưởng mình là bạn thân thân nhất của cậu.."

"Không phải.." Tôi lắc đầu, cắn thêm miếng kem để bình tĩnh lại. Rồi tôi nghe cậu ấy cười thầm. "Sao cậu lại cười?? Có gì buồn cười à??"

"Cậu giận tớ mà vẫn còn ăn kem à??" Cậu ấy bật cười làm mặt tôi ửng đỏ.


"Thì...biết sao được...tớ rất thích loại kem này mà..." Tôi thấy mặt mình nóng lên khi cậu ấy cười với tôi. Đột nhiên cậu ấy kéo tôi lại gần hơn và nhìn tôi bằng một ánh mắt mãnh liệt. Cậu ấy chầm chậm nhích lại ngày càng gần hơn khiến tim tôi lại đánh trống điên cuồng. 

Minami...làm ơn đừng khiến hơi thở tớ ngừng lại nữa. Tớ e có ngày cậu sẽ làm tim tớ ngừng đập mất.

Khi chỉ còn cách nhau trong gang tấc, cậu ấy mỉm cười, vươn tay lên lau đi vệt kem trên mặt tôi. Mặt tôi đỏ bần bật vì khoảng cách quá gần, nhưng sâu tận đáy lòng, tôi rất thích hưởng thụ sự gần gũi thân mật ấy giữa chúng tôi.

"Nè... Atsuko" Cậu ấy đột nhiên ra chiều nghiêm túc.

"Hửm??"

"Cậu thật nghĩ rằng hai người con gái không thể ở bên nhau à??" Cậu ấy hỏi tôi bằng một chất giọng mang âm điệu hồi hộp.


"Ơ??" Tôi khựng người lại vì câu hỏi ấy. "À...thì..."

"Sao??"

"Ừm..tớ không phản đối..N-nhưng.."

"Nhưng??"

"Tớ không biết...tùy theo...Nếu họ thích nhau, tớ không cho đó là sai.."

"Vậy..cậu cho rằng một cô gái yêu một cô gái khác không có vấn đề??"

"Nếu là vấn đề cảm giác...chuyện gì cũng có thể.."

"Hừm..e hèm..e  hèm.." Cậu ấy hắng giọng. "Nếu có một cô gái tỏ tình với cậu, cậu sẽ làm gì??"

"Cái gì!! K-không thể nào.."

"Tại sao??"

"Tớ-tớ không nghĩ lại có người...cậu biết đấy...ơ...thích mình.."


"Nhưng nếu như.."

"Nếu như?"


"Nếu tớ nói với cậu.."

"Nới với tớ cái gì??"


Trong môt thoáng, cậu ấy chỉ nhìn tôi mà không trả lời. "À..không có gì.." Cậu ấy bật cười nhẹ, đặt chân xuống đất và đứng dậy. "Chúng ta đi về thôi.."

"Minami, khoan đã!! Có phải cậu định nói gì không??" Tôi ngăn cậu ấy lại. 

"Ừm, không.."

"Chắc chứ?? Trông cậu như định nói gì đó với tớ.."

"Thì...có lẽ không phải hôm nay.."

"Ồ..vậy thôi.." Tôi buông tay cậu ấy ra và đứng dậy chuẩn bị đi về. "Vậy mai gặp lại cậu.."


Tôi quay người bước đi và nhận ra cậu ấy tóm lấy tay tôi. "Atsuko khoan đã!!"

"Hừm??" Tôi ngạc nhiên hỏi.


"Tớ không biết có nên nói điều này với cậu không.."

"Nói điều gì??"

"Atsuko..t-tớ.." Vì sao đó mà cậu ấy lại do dự. "Ôi trời.." Cậu ấy thở dài. "Mình không làm được.."

"Không làm được nghĩa là sao?? Cậu đang giấu tớ cái gì à, Minami??"

"Không.." Cậu ấy lắc đầu rồi lại thở dài.. "Thôi quên nó đi.." Rồi cậu ấy buông tay tôi ra và bỏ đi.


"Cậu kéo tớ lại cho đã rồi bây giờ bảo tớ quên đi??" Tôi nhanh chóng túm lấy tay cậu ấy không cho rời khỏi. "Cậu sẽ không đi đâu hết cho đến khi nói cho tớ biết cậu đang giấu tớ điều gì.." Tôi lôi cậu ấy ngồi xuống lại trên băng ghế. "Nào, khai đi.."

"Atsuko.."

"Tớ nghe đây.."

"Nếu nói với cậu, tớ không biết tụi mình còn có thể là bạn nữa không.."


"Tại sao??"

Cậu ây thở dài một một hơi thật sâu rồi quay mặt đi. "Nói rồi mọi chuyện sẽ khác Atsuko à..."


Không hài lòng với câu trả lời ấy, tôi tự thở dài. "Được thôi!! Vậy thì đừng nói!! Cứ giữ trong lòng đi...Tớ cũng chả phải quan trọng với cậu đâu mà cần biết!!" Tôi giận dữ nói, cảm thấy có chút tổn thương vì cậu ấy giấu diếm tôi. 

Rồi tôi chợt cảm thấy tay cậu ấy nắm lấy vai mình. Và điều kế tiếp tôi biết, cậu ấy đang hôn tôi, tay trái di chuyển lên trên ôm lấy má phải của tôi. Tôi sững sờ đến bất động, nhịp tim tăng nhanh khi cảm nhận đôi môi mềm mại của cậu ấy lướt trên môi tôi. Cảm giác ấm áp của đôi môi ấy, nhịp tim thất thường cộng tiếng đập mãnh liệt trong đầu đang từ từ lấy đi ý thức của tôi, rồi hai mắt tôi khép lại.

Nụ hôn của cậu ấy...Nụ hôn đầu của tôi...Mang vị chocolate...ngọt ngào quá...Và mỗi động tác nhỏ của đôi môi ấy trên làn môi tôi làm cả người tôi tan chảy...Chuyện gì đang xảy ra với tôi thế này? Người bạn thân nhất của tôi đang hôn tôi và tôi...thích? Cái cảm giác mơ hồ trong tôi là sao đây? Sau nó cứ khiến tôi bối rối? Tôi cần phải biết chuyện gì đang xảy ra với mình. Tôi cần biết rõ tại sao cậu ấy lại làm vậy với tôi.

Minami..Sao cậu lại hôn tớ??

Mắt tôi hé mở trong lúc ý thức từ từ tràn về để rồi nhìn thấy ánh mắt dịu dàng ấy đang nhìn mình. Lần duy nhất trong đời tôi đã hiểu, hiểu cái điều mà đôi mắt nâu dịu dàng ấy bấy lâu nay vẫn luôn muốn nói với tôi.


Tớ yêu cậu...


I should have pretended I wasn’t listening like I didn’t hear it, like I couldn’t hear it..
I shouldn’t have heard your love in the first place.. 
Wondering what to say next, my lips were surprised because it came without a word..

To Be Continued...


3 comments:

  1. Aww sweet ~ Không tin nổi Acchan trong này tsun đến vậy, cơ mà thế mới hợp với tính cách của Taka :3 để coi sau khi tỏ tình hai bạn như nào :>

    ReplyDelete
  2. Good job! Takamina (OvO)b Arghhhh tim tui đang đập liên hồi nè :v :v

    ReplyDelete