Sunday, February 15, 2015

[Long Fic] Cậu Là Ai? Chap 2 - Part 2



Chapter 2 - Part 2 : Kawachi Nami


Author: nadiyahdz16
Translated by: Nhoc Sin
Source: jphip



"Là Lesbian  - đồng tính! Obaa-chan, thím là L luôn hả? Woa tui bị L bủa vây tứ phía!! Rủi bị truyền nhiễm thì sao!! Không!! Tui không muốn làm L đâu! Làm L thì sao làm idol được đây!!" Nami kinh hãi thốt lên, kéo tóc muốn sứt da đầu, tỏ ra căng thẳng vì sợ mình có nguy cơ biến thành đồng tính giống mấy người phụ nữ ngồi trước mặt. 

Yuko quắc mắc trước phản ứng của Nami về việc cô hẹn hò Haruna, "Cái gì! Nhóc có ác cảm với L à? Hả! Có vấn đề gì không hả đồ lùn?!!" Cô trừng mắt nhìn cô nhóc lùn hơn trước mặt.

Nami nhíu mày, "Chị vừa gọi tui là đồ lùn hả? Hả! Nè bà già, không phải bà cũng lùn à? Hả?!" Cô liếc lại, chắp tay ngang ngực ra vẻ thách thức.




Yuko cũng chắp tay ngang ngực, "Nhóc còn lùn hơn ta đấy, đồ lùn! Nhóc không thấy mình vô phép quá à? Một con nhóc 17 tuổi như nhóc nên đi về nhà bú sữa đi! Không đủ cao còn bày đặt đi ra ngoài ăn nhà hàng!" Yuko xỉa xói lại và bắt đầu dùng tiếng Kansai dù cô quê cô không ở Osaka hay Tokyo.

Nami cảm thấy bị nhục mạ, "Bà cũng có đủ cao đâu mà bày đặt làm L! Lùn xịt mà đòi đi hẹn hò với người mẫu."

Atsuko và Haruna thộn mặt ra trước màn cãi nhau chí chóe như con nít của hai tên lùn trước mặt. Chiều cao thì có liên quan gì tới đi ăn nhà hàng hay hẹn hò với người mẫu? Lời nói của họ chả ăn nhập gì cả.

Ngay lúc đó bồi bàn đem lên món ăn của Nami, kịp lúc tạm thời dập tắt màn cãi nhau chí chóe như con nít đó. 

Haruna liếc nhìn đồng hồ trên tay rồi đứng dậy, "Xin lỗi, lát nữa có buổi chụp ảnh nên chị phải đi đây. Gặp em sau nhé Acchan và rất vui được gặp em, Nami-chan!" Cô vẫy tay.

"Đợi đã, Nyannyan! Để tớ chở cậu tới đó vì giờ ăn trưa cũng sắp qua rồi mà lát tớ cũng có hẹn gặp Mayuyu tư vấn nữa. Chị cũng đi đây, gặp em sau nhé Acchan và Nami-chan, về nhà uống sữa đi nhé!" Yuko vẫy tay, thè lưỡi trêu chọc một Nami đang phóng mấy cây phi tiêu vô hình bằng mắt về phía cô. 

Hai người phụ nữ cuối cùng cũng rời khỏi nhà hàng và Nami vừa thở dài vừa ngồi xử lý hết đống thức ăn. Thật ra cô không có ác cảm gì vì họ là lesbian cả, chỉ là cô hiếm khi gặp được hai người phụ nữ hẹn hò nhau thôi.

Atsuko mặt khác đang suy nghĩ nát óc làm sao để thức tỉnh Minami và phong ấn Nami lại để nó không đi thử giọng làm idol nữa tránh gây ra phiền phức. Trong túi xách có mấy viên thuốc ngủ, có lẽ chúng sẽ giúp được. Cô định sẽ bỏ thuốc ngủ vào nước uống của Nami thừa lúc cô ấy không chú ý. 

Và cô làm thật. Cô thừa cơ bỏ một viên thuốc ngủ vào nước uống của Minami và viên thuốc nhanh chóng hòa tan vào ly nước. Sau đó Atsuko thầm khen mình vì bỏ được viên thuốc ngủ vào mà không bị Nami phát hiện. 

Sau khi ăn xong Nami uống sạch ly nước cam. Cô nhe răng cười hăng hắc trong lúc vỗ vỗ cái bụng vừa nạp đầy năng lượng, "Cám ơn đã mời tôi ăn, Atsuko obaa-chan! Chừng tôi làm idol rồi sẽ đãi thím ăn để trả ơn! Nhớ nhắc tôi đó!" Cô giơ ngón cái lên làm Atsuko chỉ biết bật cười.

Sau đó họ đi ra xe của Atsuko đang đậu gần nhà hàng, cũng may là không đậu ở bệnh viện nếu không Nami mà nhìn thấy thì sẽ nghi ngờ cô là bác sĩ tâm lý. 

Hai người bước vào trong xe, Atsuko ngồi sau tay lái còn Nami ngồi ghế bên cạnh. Nami ngáp dài sau khi thắt dây an toàn và dựa lưng vào ghế. Atsuko mừng thầm vì biết viên thuốc ngủ đã có tác dụng. 

Atsuko bắt đầu đề máy rồi lái về một nơi vô định vì cô không có ý định chở Nami tới chỗ thử giọng. Tới đó là phiền phức thôi rồi. 

Nami ngày càng buồn ngủ và cuối cùng cũng đầu hàng. Cô lăn quay ra ngủ còn Atsuko thở hắt ra nhẹ nhõm. Bây giờ cô chỉ cần đơi cô ấy tỉnh dậy và biến trở lại thành Takahashi Minami thôi.


•—•—•—•—•—•—•—•—•—•—•

Minami từ từ mở mắt ra, thần trí cô bắt đầu tỉnh táo lại. Vừa mở mắt thì khuôn mặt của Atsuko hiện lên. Cô giật bắn người, hết hồn khi thấy vị bác sĩ của mình lù lù trước mặt.

Atsuko mỉm cười, "Tỉnh rồi à? Cậu ngủ cũng khá lâu đấy." Cô thốt lên rồi thở dài, an tâm vì người tỉnh dậy là Minami chứ không phải các nhân cách kia.

"Maeda-sensei? Đã xảy ra chuyện gì? Ai đã xuất hiện? Kai, Nami, hay Jane Doe? Họ đã làm gì? Tôi ngủ bao lâu rồi? Bây giờ là mấy giờ? Chúng ta đang ở đâu?" Minami oanh tạc vị bác sĩ tâm lý một tràn câu hỏi. Cô hoảng hồn sau khi bất tỉnh trong con hẻm và đó là tất cả những gì cô nhớ được.

Atsuko ngạc nhiên trước một tràn câu hỏi oanh tạc từ cô nàng bệnh nhân, "Woa, từ từ nào, Minami! Và tớ nhớ đã kêu cậu dẹp từ Maeda-sensei đi và cứ gọi tớ là Atsuko mà? Cậu vừa gọi tớ là Maeda-sensei mà vậy thì tớ không muốn trả lời bất cứ câu hỏi nào của cậu đâu." Atsuko nói lẫy rồi quay mặt đi khiến cô bệnh nhân chết cứng.

"Đúng rồi A-Atsuko. Xin lỗi. Nói tớ biết đi mà?" Cô ngượng ngịu xin lỗi rồi hối thúc đòi câu trả lời.

Atsuko nhe răng cười sau khi nghe Minami gọi tên cô. Theo Atsuko thì cái cách Minami gọi tên cô rất đặc biệt vì Minami có một giọng nói vừa ôn hòa vừa mang ngữ điệu trấn an, làm cô cảm thấy bình yên bất cứ khi nào Minami phát âm tên cô. 

Cô nàng tâm lý gia bắt đầu kể rằng Kawachi Nami là người đã xuất hiện và Atsuko còn xin lỗi vì đã ép Nami biến mất bằng mấy viên thuốc ngủ.

Một cơn sóng yên lòng lấp đầy Minami khi nghe Atsuko kể làm sao ngăn Nami (lại) đi thử giọng làm idol.  Nami dù sao là một cô nàng tham vọng và sẽ không bao giờ từ bỏ việc biến giấc mơ idol thành hiện thực. Cô cảm thấy nể phục sau khi Atsuko kể rằng mình đã ngăn chận điều tồi tệ nhất xảy ra. 

Minami mệt mỏi nở nụ cười với người phụ nữ bên cạnh, "Cảm ơn đã giúp tớ, Atsuko. Không có cậu thì tớ đã không ngồi đây. Cám ơn nhiều lắm, tớ nói thật lòng đấy." Cô cám ơn Atsuko bằng một giọng nói vô cùng thành khẩn. 

Atsuko lắc đầu, "Không có gì đâu, Minami. Tớ có làm gì nhiều đâu." Cô nhún vai rồi lại quay qua nhìn Minami, "Theo tớ quan sát trong lúc Nami "thức tỉnh",  con bé dường như không thích bác sĩ tâm lý. Còn nhắc về việc bị xóa đi gì đó..."


"Cả ba người bọn họ đều từng nói hay nói đúng hơn là...thuyết phục tớ đừng gặp bác sĩ tâm lý...Họ sợ sẽ bị xóa đi nên có lẽ đó là lý do tại sao Nami lại nhảy cảm với bác sĩ tâm lý. Vậy cậu không có nói cho con bé biết nghề nghiệp của cậu chứ?"

Atsuko lại lắc đầu, "Không, tớ cũng đoán được con bé sẽ kinh sợ nếu tớ nhận mình là bác sĩ tâm lý đang chữa trị cho cậu nên...không có nói cho nó biết. Tớ nói mình là bạn thân của cậu, cậu không ngại chứ?" Cô e lệ mỉm cười rồi xoa gáy.

Đến phiên cô nàng bệnh nhân lắc đầu, "Không ngại chút nào! Atsuko cậu thật là thông minh, đầu óc nhanh nhạy, tớ phục cậu thật đấy." Minami sững sờ khen.

Atsuko đỏ mặt trước lời khen của cô gái thấp hơn, "Tớ có thông minh gì đâu..." Cô nhỏ giọng thì thầm, ngượng ngùng trước lời khen ngợi.

Nhưng Minami vẫn nghe thấy, "Đối với tớ cậu rất thông minh! Ý tưởng của cậu ngập tràn, biết thông cảm cho người khác và tốt bụng nữa. Tớ rất vui gặp được cậu, Atsuko. Thật đấy." Minami vừa mỉm cười vừa nắm lấy tay của vị bác sĩ tâm lý, siết nhẹ một lát rồi buông ra. 

Bẽn lẽn trước hàng tá lời khen tặng, Atsuko hắng giọng rồi quay mặt đi. Cô đột nhiên cảm thấy trong bụng lảo đảo khi Minami đột ngột nắm lấy tay cô siết nhẹ. Cảm giác như trong bụng có hàng ngàn con bướm đang nhảy múa làm cô ngượng ngùng.

Atsuko muốn tránh bàn tiếp cái chủ đề thông minh, tốt bụng hay gì gì đó về mình, "Nè, Minami, nói tớ biết cậu sống ở đâu, cũng khá muộn rồi. Để tớ chở cậu về."


•—•—•—•—•—•—•—•—•—•—•

Trong lúc Yuko đang đọc tài liệu bệnh nhân, cánh cửa đột nhiên mở toang. Cô gỡ mắt kiếng xuống và xoay người lại xem ai vừa bước vào phòng.

Là Haruna. Bạn gái cô trông mệt mỏi vì cô ấy không cười khi bước vào phòng tư vấn của Yuko. Cô sóc bước tới bên cạnh bạn gái và ôm cô ấy một lúc lâu.

"Ngọn gió nào đưa cậu tới đây vậy, Nyannyan? Đã trễ rồi mà. Không phải trước đó cậu nói muốn đi ngủ sau buổi chụp ảnh xong à?" Yuko hỏi han rồi rút người ra khỏi cái ôm tuy nhanh chóng nhưng lúc nào cũng ấm áp và tràn đầy thương yêu.

Haruna khẽ mỉm cười, "Tớ chỉ muốn gặp cậu. Gần đây chúng ta đêu bận rộn và hôm nay ở nhà hàng cũng không được riêng rẽ bên nhau...Tớ nhớ những lúc được ở riêng bên Yuuchan." Haruna thở ra trước khi cuối xuống hôn phớt lên má Yuko.  

Yuko vui sướng thét lên, "Aaa, hạnh phúc quá đi! Tớ cũng nhớ cậu rất rất rất nhiều NyanNyan! Chủ nhật này chúng ta đi hẹn hò nhé! Hôm đó tớ không có cuộc hẹn nào với bệnh nhân. Chủ Nhật cậu rảnh không?" Cô nhảy lên người bạn gái và ôm cô ấy thật chặt. 

"Okay! Tốt nhất đừng bỏ hẹn như lần trước đấy! Nếu cậu bỏ hẹn thì đi làm bạn với ghế sofa trong ba tuần đi." Haruna hăm dọa rồi rút người lại một chút để ngắm cô bạn gái lùn xủn của mình.

"Ễ~ba tuần không phải quá dài sao? Nhưng đừng lo! Tớ không bỏ hẹn đâu và cũng không có ý định bỏ! Chủ nhật này chúng ta đi hẹn hò, bảo đảm sẽ rất tuyệt vời!" Yuko nhe răng cười và rúc sâu hơn vào ngực của cô nàng người mẫu.

"Okay. Cậu hứa rồi đó, Yuuchan. Không được thất hứa?"

"Sẽ không đâu! Rồi, hôn tớ một cái đi NyanNyan! Tớ nhớ cả môi của cậu nữa! Chúng ta đã 6 tiếng không hôn nhau! Đủ lâu đến nỗi làm tớ nhớ môi của cậu tha thiết rồi này." Yuko chu môi đòi hôn vào môi của Haruna.

Vừa lúc hai đôi môi sắp sửa chạm nhau thì cánh cửa bật tung cùng một tiếng rầm lớn làm đôi tình nhân hoảng hồn. Cả hai nhìn về phía cửa và thấy Atsuko đang đứng đó.

"Í! Hình như em tới không đúng lúc. Xin lỗi Haruna nhưng em phải nói chuyện với Yuko một chút! Không lâu đâu!" Atsuko kéo bạn mình đi bỏ Haruna ở lại, môi vẫn còn chu ra từ nụ hôn hụt ban nãy.

Yuko ủ rũ vì bị Atsuko cắt ngang nụ hôn của cô với cô bạn gái. Chỉ còn một chút xíu nữa là!! Vậy mà Atsuko lại xuất hiện kéo cô ra khỏi cô bạn gái quyến rũ của mình. May mắn đúng là không ở bên cô.

"Đừng có mặt ủ mày dột nữa Yuko. Em cần lời tư vấn của chị nè.".

Yuko gắt gỏng, "Không ủ dột sao được? Em vừa cắt ngang nụ hôn của chị với Nyannyan! Còn chút xíu nữa là chị lại được nếm đôi môi đó rồi mà em lại đập cửa cái rầm! Hứ...Mà em cần tư vấn cái gì?" Yuko tuy phàn nàn nhưng vẫn hỏi.

Atsuko nhăn mũi cười tới mang tai, trên mặt ghi rõ hai chữ hạnh phúc vô vàn, "Chỉ em cách làm sao khiến người ta yêu em!"


END CHAPTER 2

7 comments:

  1. S mạnh vào là người ta sẽ yêu em thôi :v

    ReplyDelete
  2. Cái đoạn "bụng chao đảo" tui thấy nó hơi kì kì :v rùi còn "trong bụng có hàng ngàn con bướm đang nhảy múa" nữa, tui thấy thay "bụng" bằng "lòng" thì hay hơn vs cả vụ bướm nhảy múa làm tui nhớ đến bộ phim của Thái "Yes or No" lúc nữ chính phát hiện ra là mình đã yêu :3 Cách ví von cảm nhận như vậy tui thấy rất thú vị.
    Cái đoạn "Còn chút xíu nữa là chị lại được nếm đôi môi đó rồi mà em lại đóng sầm cửa một cái!" cái này hình như là "mở sầm cửa một cái!" mới đúng đó thím.
    [Atsuko nhăn mũi cười tới mang tai, trên mặt ghi rõ hai chữ hạnh phúc vô vàn, "Chỉ em cách làm sao khiến người ta yêu em!"] Đoạn này làm tui tự dưng thấy xốn xang :v đúng chuẩn phong cách Maeda Atsuko.

    ReplyDelete
    Replies
    1. Chính xác câu đó là cái bao tử/dạ dày, nhưng để bao tử nghe giống đồ lòng phá lấu nên tui đổi thành bụng, còn cái từ để diễn tả lòng (chữ lòng của phạm trù cảm giác)đúng ra là heart, mà tác giả không dùng heart nên tui dùng bụng, ko mang mùi ăn uống cũng ko quá xa với nghĩa gốc. Tui cũng nghĩ tới dùng chữ lòng nhưng nghĩ đi nghĩ lại rốt cuộc vẫn dùng bụng.
      Đoạn đó là đập cửa cái rầm, thím hãy tưởng tượng: Cà mở toang cửa thiệt mạnh, cánh cửa đập vô tưởng cái rầm làm 2 tên kia hết hồn. Đã sửa rồi :). Nhưng câu mở sầm cửa của thím cuxgn đúgn luôn :d . Không hiểu sao lúc đó tui lai để là đóng dù biết nó là mở.

      P.S.: Cái phimd dso tui nghe nhiều rồi mà chưa có coi á nha :v

      Delete
    2. Tui thừa nhận với bạn Gấu. Dùng từ Lòng nghe nó ngọt hơn... ~

      Delete
    3. Hồi đó mình đi học thì cái câu "Cảm giác như trong bụng có hàng ngàn con bướm đang nhảy múa" là idm và nó mang nghĩa vui vẻ, cực kỳ hạnh phúc :3

      Câu cuối đúng chuẩn Maeda Atsuko luôn đó ~ kiểu như giờ Yuko mà trả lời em hãy học cách S đi là xác định 4 nhân cách của Taka luôn :v

      Delete
  3. :v nhờ bậy người rồi nàng ơi, sao lại nhờ tên đấy~~~~~~~~

    ReplyDelete
  4. KojiYuu phân đoạn này sến quá thể... ~ Ngọt quá đáng!!! ~

    ReplyDelete