Wednesday, December 31, 2014

[Multiple Shots] Acceptance 5.0

Trả nợ chap cuối=)) 




Source: jphip

- Chị đang nghĩ... - Oshima Yuko ngừng ăn nửa chừng, ngẩng lên nhìn tôi - Có lẽ đã đến lúc...

Tôi không thể đối mặt với cậu ấy, chưa đến lúc; tôi còn không chắc về quyết định của mình và dù đã bàn qua với Akimoto-sensei, tôi vẫn cảm thấy mình chưa sẵn sàng. Sau cái tin chia tay của Atsuko và nhiều tháng tĩnh lặng từ cậu ấy, tôi đã suy nghĩ về điều ấy. Có lẽ, chỉ có lẽ thôi, đã tới lúc tôi tốt nghiệp. Nhưng tôi không chắc. Những thành viên trẻ còn chưa sẵn sàng, mà thế hệ cũ chỉ còn lại 3 người chúng tôi, còn đúng ba người.

- Em chắc không? - Yuko hỏi tôi

- Không...

Tôi thành thật trả lời, tôi chưa bao giờ thích bàn về chuyện này với ai cả, có lẽ chỉ ngoại trừ Akimoto-sensei, nhưng tôi thấy nhất thiết phải nói với ai đó; và không ai tốt hơn bằng một người bạn đã tốt nghiệp.

- Bác ấy nói nếu sẵn sàng thì chỉ cần đi theo tiếng nói của trái tim.

- Vậy trái tim của em nói gì?

Tôi cười.



Nhìn vào hình phản chiếu của mình trong gương, tôi để ý thấy mấy lằn đen dưới mắt vì mất ngủ. Tấm gương phản xạ gương mặt mệt mỏi của tôi. Tôi thở dài, nhìn vào chiếc điện thoại và mở khóa nó; trên màn hình hiển thị một dòng tin nhắn đơn giản nhưng xúc tích. Tôi ấn thêm vào số điện thoại mình muốn gửi đi và nhấn nút. Dòng tin nhắn trả lời được gửi đến vài giây sau trong lúc tôi thay đồ, cả câu trả lời cũng đơn giản nữa.

Tôi gọi quản lý xin phép nghỉ một ngày và nói với anh ta rằng tôi cần dành ngày hôm nay cho một buổi gặp mặt quan trọng. Tôi không nói dối, tôi rất mệt, muốn đi ngủ ngay nhưng tôi cần khoảng thời gian trống này để nói chuyện với một người; với cậu ấy. Tôi thong thả bước xuống đường, không tỏ ra hối hả hay hấp tấp vì tôi không muốn. Tôi đang cố gắng cảm nhận mọi thứ xung quanh trong lúc tiến đến căn hộ của cậu ấy. 

Vì lý do nào đó mà ngày hôm nay rạng rỡ hơn bao giờ hết, cơn gió lạnh thường lệ của tháng mười một không còn lạnh nữa. Thời tiết thật hoàn hảo. Nếu phải dùng một từ để diễn tả, tôi không nghĩ ra từ nào khác ngoài hai chữ hoàn hảo.

Tôi gọi một chiếc taxi, đội mũ lên đầu, khó có ai nhận ra tôi; hồi trước có người từng nhận ra tôi, nhưng như tôi đã nói, vì sao đó mà hôm ấy không ai nhận ra tôi. Tôi kêu tài xế chạy đến nơi mình muốn đến và phóng tầm nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xe cộ người người bên ngoài vừa đông vừa rộn ràng - lối sinh hoạt thường ngày của họ - một điều hiếm thấy trong mắt tôi. Tôi cũng nhìn thấy một vài gương mặt mệt mỏi. Thì ra sự căng thẳng và nỗi đau này không phải chỉ của một mình tôi, tôi mỉm cười. Không phải tôi mừng vì những người khác cũng cảm thấy đau mà vì nó nhắc tôi rằng tôi không lạc lõng. 

Quãng đường đi đến vận mệnh của tôi bị trì hoãn, giao thông tắc nghẽn kinh khủng, nhưng tôi lại mừng. Nhớ đến ngày hôm đó, cái ngày "Gặp mặt bạn trai của tớ", tôi cười toe. Hôm đó cũng giống như vầy, giao thông ì ạch còn tôi thì lại miên man với một đống câu hỏi, câu trả lời, những cuộc trò chuyện và các chủ đề khác nhau; và tất cả những suy nghĩ đó đều bị lãng quên vào cái giây phút gương mặt cậu ấy hiện ra trước mắt tôi.

Tôi yếu đuối, là cậu ấy khiến tôi yếu đuối. Lúc nào cũng vậy. Cậu ấy là nguồn động lực cũng là điểm yếu của tôi. Tôi lại thở dài. 

Chiếc xe dừng ngay tại cổng trước của căn chung cư. Sau khi trả tiền và bước xuống xe, tôi không nhích được thêm một bước nào cả; tôi sợ, cảm giác sợ hãi về điều ẩn số đột nhiên áp đảo gan dạ của tôi và toàn thân tôi chỉ muốn quay người lại bỏ chạy, càng xa càng tốt, chay trốn khỏi nơi này. Tôi nhắm mắt nuốt trôi gút thắt trong cổ họng. Tôi là Takahashi Minami, cùng là một Minami lúc nào cũng bước về phía trước dù cho có mơ hồ về tương lai đi nữa.

Nội việc bước vào bên trong căn chung cư cao ngất trời thôi cũng khiến tôi hồi hộp; thật không ngờ cũng có ngày này. Chỉ là một khu chung cư thôi mà. Là một khu chung cư đầy ý nghĩa. Tôi bật cười. Đoạn đường đi lên tầng lầu ấy cũng thật trì trệ, vì một lý do nào đó mà thời gian dường như trôi chậm hơn bao giờ giờ hết, như thể nó đang nhắc khéo rằng tôi vẫn có thể hối hận về quyết định của mình, vẫn còn cơ hội quay đầu lại và quên đi tất cả. 

Cái cách đầu óc chúng ta hoạt động trong giây phút quyết định của đời người, trong thời khắc khó khăn, và kể cả trong giây phút hân hoan thật buồn cười làm sao. Đoạn đường dài khó nhọc tiến lên đỉnh cao; lịch trình hối hả cuồn loạn ở nơi đỉnh cao, và rồi, sự kết thúc chậm chạp của tất cả; cái cách đầu óc chúng ta hoạt động thực buồn cười.

Không để ý rằng mình đã đứng ngay trước cửa, tôi không chắc mình nên nói gì, một câu "Chào cậu" đơn giản hay mấy câu đại loại như "Xin lỗi vì mình hành động như một kẻ xấu xa"? Câu nào tốt nhất đây nhỉ?

Cuối cùng, tôi giơ nắm đấm lên gõ cửa rồi đứng đơi. Đó có lẽ là thời khắc chờ đợi dài nhất trong đời tôi. Nó dài như vậy đấy. Cánh cửa từ từ bật mở và đứng trước mặt là người tôi muốn gặp. 

Chúng tôi nhìn nhau trong một thoáng rồi tôi mỉm cười. Tất cả những từ ngữ tôi suy nghĩ trước đó đều biến mất. Cậu ấy ảnh hưởng đến tôi như vậy đấy. Chúng tôi không bao giờ cần đến từ ngữ, chỉ cần nhìn nhau qua ánh mắt đã đủ hiểu tâm ý của đối phương.



Ký ức cơ thể dường như hoạt động tốt hơn đầu óc. Phải, những mảng ký ức - dù là của cơ thể hay đầu óc - đầy mạnh mẽ. Tôi nhớ cái chạm của cậu ấy đã quá lâu, đến nỗi khi cậu ấy lao vào tôi, khi tôi bước vào nhà và cậu ấy đóng cửa, tôi cảm thấy muốn khóc; tôi nổi da gà và nước mắt bắt đầu rơi. Tôi ôm cậu ấy trong vòng tay như thể đó là mạng sống của mình; và có lẽ mạng sống của tôi thuộc về cậu ấy thật.

Cậu ấy cọ mũi gần cổ tôi, chớm chạm vào đó, và hành động đó khiến tôi thở dài.

-Tớ nhớ cậu... - cậu ấy thì thầm.

Tôi chầm chậm mơn trớn mái tóc của cậu ấy, cảm nhận đầy đủ từng lọn tóc dài. Cậu ấy ôm tôi chặt hơn, có lẽ để chắc rằng tôi đang ở đó, có lẽ để khuyến khích tôi nói gì đó, có lẽ vì cậu ấy không muốn khóc. Nhiều ý tưởng chạy xuyên qua đầu - một thói quen mới của tôi - nhưng tôi chỉ có thể đáp lại bằng chính ba chữ ấy.

- Tớ cũng nhớ cậu, Atsuko.

Cậu ấy khẽ buông tôi ra, chỉ vừa đủ để nhìn thấy mặt tôi rồi nở nụ cười. Đó không phải là một nụ cười buồn bã, mệt mõi, nhẹ nhõm, hay giả tạo; đó chỉ là nụ cười của cậu ấy, cái nụ cười chỉ hiện lên khi có tôi bên cạnh, nụ cười thuộc về tôi.

Và tôi sẽ không gạt ai đâu, tôi đã hôn cậu ấy. Một cách bất ngờ, không giống tôi chút nào, khiến cậu ấy đông cứng tại chỗ. Đó là lần đầu tiên tôi hôn cậu ấy, và giờ tôi đã hiểu tại sao cậu ấy lại thích làm thế. Cái cảm giác khi nhìn thấy biểu cảm của cậu ấy lúc đó, ngạc nhiên lẫn choáng váng, khiến tôi bật cười khúc khích.

Tôi buông tha đôi môi của cậu ấy rồi nhìn vào đôi mắt đó trong lúc vẫn khúc khích cười. Tôi không hề dự tính sẽ hôn cậu ấy, cậu ấy quá đáng yêu còn tôi lại quá vui mừng khi gặp được cậu ấy khiến cơ thể tôi tự giác hành động.

-Chúng ta cần nói chuyện - Tôi lên tiếng sau vài giây.

Cậu ấy vẫn ngạc nhiên, tự động gật đầu, nhưng tôi biết cậu ấy vẫn chưa hoàng hồn. Tôi lại cười khúc khích và nắm tay kéo cậu ấy ngồi xuống bên tôi trên chiếc ghế dài. Tôi buông tay cậu ấy ra khi chúng tôi ngồi cạnh nhau và nhìn xuống đất, cẩn thận lựa chọn từ ngữ.

Cậu ẫy nhẫn nại chờ đợi; không cử động hay lên tiếng. Chỉ ngồi đó chờ đợi.

Và tôi kìm nén nổi nữa mà bắt đầu bật khóc. 



- Cậu có xin lỗi không? - Miichan hỏi tôi vào ngày hôm sau.

Tôi ngừng đọc cuốn kịch bản trên tay và nhìn sang; cậu ấy đang chờ đợi một câu gì đó, có lẽ là "Không, tớ không làm được" hoặc "Phải, giờ tụi tớ đã trờ lại làm bạn" hoặc cái gì đó. Tôi chỉ mỉm cười tiếp tục đọc.

- Bất công quá đấy, Bakamina!! - Cậu ấy hét lên - Tớ yêu cầu một câu trả lời!!

Tôi bật cười.

Cả Miichan và Haruna đều khăng khăng tra hỏi tôi về chuyện ngày hôm qua, viện đủ thứ lý do để moi tin từ tôi, nhưng tôi thật không muốn nói về nó. Đó là chuyện quá sức riêng tư, và ừ...còn ngượng ngùng nữa, nhớ tới thôi cũng khiến tôi đỏ mặt.

Chẳng có gì phi thường hay hoang dại xảy ra như Miichan có lẽ đang nghĩ cả , dựa vào cái kiểu cậu ấy cứ bô lô ba la suốt cả vài lần là ít. Hai đứa chúng tôi chỉ là...như chúng tôi thôi, bình thường đến nỗi không cần nhắc đến. Nhưng tôi biết rồi cũng sẽ có ngày phải kể cho họ nghe.

Tôi nhe răng cười; phải để họ nếm mùi một chút vì cái tội gọi tôi là tên xấu xa suốt cả mấy ngày liền. 



Chúng tôi đang tập luyện nửa chừng thì Akimoto-sensei xuất hiện và kêu tôi ra ngoài nói chuyện. Tôi để ý không khí căng thẳng đổ ụp xuống căn phòng vì thật kỳ quái khi thấy bác ấy xuất hiện trong những ngày này. Tôi xin lỗi các thành viên, để lại vài chỉ thị mà tôi muốn họ làm theo, giao phó trách nhiệm lại cho các captains rồi rời khỏi. Tôi không thay đồ - không cần thiết - vì tôi biết bác ấy muốn nói gì và tôi đã có sẵn câu trả lời..

- Và rồi? - Bác ấy lên tiếng trước khi chúng tôi đã yên vị trong văn phòng.

- Cháu sẽ nán lại thêm một chút - tôi cứng rắn nói - Cháu chưa sẵn sàng rời khỏi.

Bác ấy cười. Bác ấy luôn biết rõ câu trả lời của tôi và những điều tôi sẽ làm. Bộ tôi dễ đoán đến vậy sao?

- Cháu không được hẹn hò, đó là luật - Bác ấy nói trong lúc nhìn tôi từ phía sau chiếc bàn giấy.

Tôi cười.

-Cháu sẽ không hẹn hò với con trai, sensei - Tôi nói và bác ấy bật cười - Và cũng sẽ không công bố ra ngoài. 

- Tốt. - Bác ấy xoay chiếc ghế lại rồi ngồi lên đó - Ta chưa bao giờ trông đơi bất cứ điều gì tốt hơn thế.

Tôi bật cười cúi chào.

Tôi rời khỏi văn phòng của bác ấy và trờ lại phòng tập. Tôi thật chưa sẵn sàng tuyên bố tốt nghiệp; chưa sẵn sàng rời khỏi nhóm; chưa sẵn sàng bước ra bước đó, nhưng tôi chắc chắn đã sẵn sàng đi theo tiếng nói của trái tim.

Và trái tim của tôi có khắc tên một người; tên của cậu ấy; tên của Maeda Atsuko. 


Omake:



- Giờ cậu có chịu nói cho tụi tớ biết đã xảy ra chuyện gì không? - Miichan hỏi đến...lần thứ mấy trong ngày tôi cũng chả nhớ - Và tại sao ông già đó lại đột nhiên muốn nói chuyện với cậu?

Tôi ngẩng lên nhìn họ trong lúc đang ăn, họ thật kiên trì đến nỗi làm tôi không thưởng thức được món katsudon trong yên bình. Tôi thở dài.

- Được rồi được rồi - Tôi nhìn thấy mặt mũi Miichan chuyển từ bực dọc sang thích thú trong chưa tới một giây còn Haruna điềm tĩnh bỏ điện thoại vào lại túi xách - Nghe cho kỹ nhé? - Họ gật đầu - Vì tớ sẽ chỉ nói một lần thôi.


Atsuko ôm tôi đến khi tôi ngừng khóc, không biết đã qua bao nhiêu phút hay bao nhiêu tiếng rồi, nhưng rốt cuộc tôi cũng bình tĩnh nhìn vào cậu ấy. Tôi thật chưa sẵn sàng rời khỏi nhóm, rời khỏi gia đình của tôi, tất cả của tôi. Nhưng rồi trước mặt tôi đây là một người cũng là tất cả của tôi, người tôi muốn ở bên cạnh mãi mãi. 

- Tớ không thể. - Tôi nức nở - Tớ không thể...Atsuko...tớ xin lỗi...


Vì lý do nào đó mà chúng tôi có thể thấu hiểu nhau không cần đến từ ngữ, và sau khi nói những lời đó, cậu ấy ôm tôi chặt hơn rồi cũng bắt đầu bật khóc.


- Tớ biết...tớ biết...


Cậu ấy ôm lấy má tôi, kéo tôi quay sang nhìn cậu ấy. Cậu ấy đang khóc nhưng trên mặt lại hiện ra một nụ cười xinh đẹp nhất mà tôi từng thấy. Cậu ấy gật đầu, tán đồng quyết định của tôi. Và đó là tất cả những gì tôi muốn từ cậu ấy. Cậu ấy tựa đầu lên trán tôi và lau đi dòng lệ trên má tôi, tôi níu lấy vai cậu ấy, cố ngừng khóc nhưng thật sự làm không được. 


-Tớ biết...- Cậu ấy thì thầm rồi hôn lên trán tôi - Tớ biết... - Cậu ấy lập lại câu đó rồi hôn lên má tôi - Tớ biết... - Lần này là hôn lên mũi tôi - Tớ biết...

Nụ hôn kế tiếp vừa chậm vừa mềm mại đến nỗi, trong một thoáng, tôi còn tưởng nó là ảo giác. Môi cậu ấy chỉ vừa chớm chạm lên môi tôi nhưng đã khiến tôi thở dài; một cái thở dài nản lòng lẫn yên lòng. Nhưng tôi thật không cách nào ngăn bản thân mình thực hiện cái hành động kế tiếp. 


Tôi thôi không níu lấy tay cậu ấy nữa mà di chuyển lên mặt và kéo cậu ấy xuống. Môi tôi muốn hòa vào môi cậu ấy, nếm mùi vị của nó, hôn lấy nó.  


-Tớ yêu cậu - Tôi nói giữa những nụ hôn - Tớ yêu cậu...


Đó là những từ duy nhất hiện ra trong đầu óc và phát ra từ miệng tôi trong giây phút đó. Atsuko vừa khóc vừa hôn tôi. 


Tình huống lúc đó vừa cấp bách vừa nóng vội. Tôi nóng lòng muốn trao ra tất cả tình cảm của mình cho cậu ấy trong nụ hôn đó đến nỗi đã tấn công - theo nghĩa đen - không để cho cậu ấy kịp lấy lại hơi thở. Cậu ấy kéo người tôi xuống chiếc ghế sofa trong lúc vẫn đang hôn tôi, và rồi... 


- Và cuối cùng hai cậu đã làm "chuyên đó"! - Miichan đột ngột hét lên. 

Tất cả mọi ánh mắt trong nhà hàng đổ hết sang phía bàn chúng tôi, Haruna tán đầu Miichan trong lúc đỏ mặt bối rối vì đột ngột thu hút sự chú ý còn tôi dùng một tay che mặt lại.. 


- Cậu phải hét lên mới được à, hả? Phải hét lên mới chịu sao... - Tôi thở dài

Miichan xoa xoa chỗ bàn tay Haruna "êm ả" đáp xuống nhưng không xin lỗi. Thay vào đó cậu ấy nhìn tôi mong đợi.

- Không, tụi tớ không có - Tôi trả lời ra chiều thất bại.

- Tại sao!?

- Vì không cần thiết! Vậy thôi! - Rồi mọi người lại quay sang nhìn chúng tôi làm tôi phải hạ giọng xuống - Sau đó tụi tớ chỉ cười rồi ôm nhau đến lúc tớ phải đi. - Tôi nhìn sang hai tên kia, sao vậy? Con nít hả? Không biết hai kẻ này là cái giống gì nữa - Hết rồi, vui chưa?

Haruna gật đầu còn Miichan gầm gừ.

- Tớ muốn có mấy màn "hành động" cơ, cậu biết đấy? - Miichan nói sau vài phút trong lúc tôi tiếp tục ăn - Kiểu như, mấy màn "ân ái hoan lạc" hay "ấy ấy" đó. 

Tôi xém chút nữa là đi chầu ông bà vì bị mắc nghẹn và bắt đầu ho.

-Tớ sẽ giết cậu, Miichan - Tôi cảnh cáo cậu ấy sau khi nốc xuống cả ly nước lạnh.

Miichan thè lưỡi trêu chọc còn Haruna bật cười. 


"Tiếp nhận: 'Đôi lúc chúng ta muốn có những thứ chúng ta không có được - đôi lúc chúng ta yêu người chúng ta có thể yêu " Tôi nhớ mình đã đọc câu đó ở đâu...nhưng quên mất rồi.

Và bây giờ tôi đã chịu tiếp nhận, rằng tôi yêu Maeda Atsuko và không gì có thể thay đổi điều đó.

4 comments:

  1. Chỉ 2 từ có thể tạm tóm gọn cảm xúc của tui khi đọc xong chap cuối này là: "QUÁ SƯỚNG!!!" <3 *cầm tay lay mạnh* thím ơi hay lắm đó T__T k còn lời gì diễn tả lun, bạn au tuyệt quá, thím cũng... tuyệt cú mèo :v :v đêm đến tui phải đọc lại bộ này mới đc, một kết thúc HOÀN HẢO, phần chỉ nghiêng khiến tui xúc động lắm T^T tui thấy fic này là fic hay nhất của thím từ đó đến giờ đó.
    Tóm lại là... tui CỰC KÌ THÍCH SHOT này <3 *bay tới Nodame style* iu thím quá đi :3 :3

    ReplyDelete
    Replies
    1. Và tui sễ đạp thím ra theo Chiaki Style :v để thím bay tận sang Châu Phi chơi với voi :)). Thím vừa đọc vừa nghe Migikata hả :))

      Delete
    2. Ác vãi T^T tui k thích chơi vs voi đâu.
      Tui đọc fic này trong "im lặng" :v nhưng đọc xong thỳ hết im lặng nổi :v :v

      Delete
  2. chỉ 1 từ thôi TUYỆT.đang định đi đòi thì thím đã đắng. hến đó nha

    ReplyDelete