Sunday, November 23, 2014

[Multiple Shots] Acceptance 4.0


Source: jphip
Author: thelonewolf48


Và gei sẽ lại bị lên đĩa tiếp trong chap này=))



Buổi tập dợt kéo dài thêm vài tiếng nữa vì tôi đang cố gắng dứt khỏi suy nghĩ về cảnh Atsuko ở chung với hắn dù buổi hẹn hò đó đã trôi qua vài tuần. Tôi đang cảm thấy rất nản lòng lẫn tức giận. Nhưng tôi không nói được gì cả. Chúng tôi chỉ là không thể....

-Em nghĩ...chúng ta nên...dừng ở đây thôi...Minami-san...-Một giọng nói vang lên làm đứt quãng dòng suy nghĩ của tôi.

Tôi nhìn xung quanh và thấy các thành viên đều nằm dài trên sàn. Tôi ngước lên chiếc đồng hồ treo tường và ngạc nhiên khi thấy vị trí của cây kim chỉ giờ. Chúng tôi đã ở đây tập luyện hơn 8 tiếng không ngừng nghỉ. Không tin được mình lại không chú ý đến sự mệt mỏi trên mặt các thành viên, tôi cảm thấy có chút tội lỗi. Tôi đồng ý với biên đạo múa và xin lỗi các thành viên vì không chú ý đến thể trạng sức lực của họ. Họ nói họ hiểu được và không trách tôi. Tôi cuối đầu xin lỗi khi họ rời khỏi phòng tập cho đến khi chỉ còn mình tôi ở đó. Tôi thở dài ngồi xuống sàn nhà, gãi đầu rồi ngẩng lên.

Chúng tôi gần đây bận rộn hơn trước rất nhiều. Nhất là tôi cùng những thành viên nổi tiếng khác nhưng tôi vẫn không thể thôi nghĩ về cậu ấy. Có lẽ, chắc có lẽ thôi, nếu tôi đủ can đảm nói cho cậu ấy biết câu trả lời xác nhận của mình. Nếu như tôi...tôi lại thở dài.

-Đã quá trễ rồi! - Tôi tự nhủ - Cậu ấy đã có người khác và mình thì lại không thể chen ngang rồi...ugh..

Tôi quyết định nhảy tiếp để cố quên đi cậu ấy, ít nhất cũng được một hồi. 




Lúc ghi xong buổi thu âm cuối cùng của ngày hôm đó đã 6 giờ chiều. Tôi được vài tiếng rảnh trước khi đi đến trường quay khác để quay thêm một show truyền hình. Khi đang chào các nhân viên và những người xung quanh, tôi nghe tiếng điện thoại vang lên. Là một tin nhắn từ Atsuko.

"Bây giờ cậu có bận không? Tớ hơi thấy chán. Định kiếm cái gì ăn. Cậu đã ăn chưa?"

Sao cậu ấy lại biết đích xác thời gian để gọi hay nhắn tin cho tôi nhỉ? Không lẽ, cậu ấy đang rình mò tôi? Tôi chưa có gì bỏ bụng từ bữa cơm tối qua đến giờ nên vừa nghe nhắc đến đồ ăn là bao tử lại cồn cào.

-Cậu đi luôn không, Takamina? - Miichan nói

-Tớ có việc khác cần làm - Tôi trả lời - Xin lỗi! Gặp cậu sau nhé!

Tôi vẫy tay chào các thành viên trong phòng thay đồ rồi rời khỏi trong lúc nhắn tin cho Atsuko hỏi cậu ấy tên địa điểm nơi cậu ấy đang ở.




-Cậu làm cách nào vậy? - Tôi hỏi khi ngồi xuống trước mặt cậu ấy.

-Làm cái gì? - Cậu ấy nhìn tôi khó hiểu.


-Thì...cậu gọi tới đúng lúc tớ đột nhiên được rảnh và còn gần chỗ cậu nữa...Bộ cậu đang theo dõi tớ à?

Cậu ấy nhìn tôi khó hiểu trong vài giây trước khi bật ra một tràng cười. Tôi cau mày, tôi đang nghiêm túc mà.

-Làm sao mà tớ theo dõi cậu được khi mà thực tế tớ vốn không biết cậu ở đâu? - Cậu ấy cười khúc khích - Tớ vừa mới từ nước ngoài về, muốn ăn cái gì đó và muốn có người ăn chung nên mới gọi cậu.

-Sao không gọi bạn trai của cậu? - Tôi cọc cằn hỏi.

Nụ cười của cậu ấy lập tức biến mất và tôi biết, một lần nữa, mình lại nói ra điều không nên nói. Chúng tôi nhìn nhau một hồi cho đến khi người hầu bàn bước tới kêu chúng tôi gọi món ăn.

-Nếu cậu không muốn đến, thì chỉ cần nói một tiếng là được - Atsuko nói giọng đều đều và tôi biết cậu ấy đang rất giận.

Khi nãy tôi lên cơn ghen và còn bị căng thẳng bởi một núi công việc mấy tuần nay nên không kịp suy nghĩ trước khi nói.

-Chỉ là, tớ thấy mình giống bạn trai của cậu hơn là bạn đấy? - Cậu ấy nhìn tôi ngạc nhiên trong lúc đặt chiếc muỗng xuống bàn; gan tôi đang lớn, trí óc đang ngu muội nên tôi tiếp tục  - Cậu đã có Onoe-san, tớ cá là bây giờ anh ta có nhiều thời gian rảnh hơn tớ. Sao cậu không gọi anh ta để hai người có thời gian bên nhau nhiều hơn?

Rồi cậu ấy mỉm cười, nhưng đừng có bị dụ, kiểu cười đó có nghĩa là cậu ấy đang cực kỳ tức giận.

-Cậu nói đúng - Cậu ấy lên tiếng - Xin lỗi vì đã không suy xét đến việc cậu lúc nào cũng bận. Cậu nói đúng; tớ nên dành nhiều thời gian bên cạnh bạn trai hơn là đi chung với một người bạn. Cám ơn nhé, Takamina.

Rồi cậu ấy vớ lấy túi xách và bỏ tôi ở đó một mình.

Tôi đập đầu xuống mặt bàn gỗ rên rỉ. Giỏi lắm, Minami, giỏi lắm. 




-Chúng ta vẫn có thể chỉnh sửa đội hình một chút mà, phải không? - Tôi hỏi ý kiến một chị nhân viên.

-Chị nghĩ có thể thay đổi một chút, nhưng chị phải hỏi trước đã - Chị ấy nói.

Tôi gật đầu rồi chị ấy rời khỏi. Tôi thở dài, xem ra đây là thói quen mới của tôi; tôi gạt bỏ những suy nghĩ khác ra khỏi đầu và bắt đầu kiểm tra lịch trình của ngày hôm đó.


Tôi nhìn xung quanh, sau khi nhìn thấy mấy gương mặt mệt mỏi ấy, tôi quyết định cho họ nghỉ giải lao. Tôi vớ lấy một chai nước suối và uống cực nhanh. Tôi thấy mệt mỏi hơn thường lệ; có lẽ vì dường như dạo này tôi ngủ không ngon giấc. Tôi đang nghĩ về ngày hôm đó, nếu nói không cảm thấy tổn thương chỉ là nói láo. Không phải vì cậu ấy không chịu đi giải quyết vấn đề, mà vì tôi chính là kẻ gây ra viễn cảnh ngày hôm nay, và là kẻ tránh mặt cậu ấy. Sợ cậu ấy sẽ đòi một lời giải thích hoặc xác nhận, bây giờ tôi chỉ biết tự hỏi có nên gọi cho cậu ấy không; có nên đi tới nhà cậu ấy xin tha thứ không, không chỉ vì những lời nói của tôi mà còn vì tất cả những điều khác.

Một đôi tay vòng qua cổ tôi từ phía sau và trong một khắc, tôi ước đó là Atsuko. Nhưng chủ nhân thật sự của đôi tay đó lại bắt đầu gặm lấy tai tôi.

-Ngừng lại đi, Mocchi - Tôi điềm đạm nói.

Tôi đã quen với mấy màn tấn công của chị ấy, dù điều đó không khiến tôi cảm thấy bớt ngượng bao nhiêu, nhưng giờ đây lại thấy bình thường, tôi còn không thèm vùng vẫy nữa là. Chị ấy cười khúc khích như thường lệ.

-Chị nhớ Captain quá - Chị ấy nói bằng giọng quyến rũ.

-Em không phải captain của chị nữa - Chị ấy lại cười khúc khích.

-Ồ, vậy có phải chị nên đổi miệng gọi là Sou-kan-to-ku không? - Tôi cảm giác được chị ấy đang cười sau gáy tôi, rùng mình thật.

-Ngừ-ngừng lại đi, Mocchi. Bây giờ em không có hứng. 

Chị ấy dùng tay nâng nhẹ cầm tôi, xoay người tôi qua đối diện chị ấy. Chị ấy đang cười, không phải kiểu cười biến thái giống Yuko, nhưng không biết vì sao, sau một khoảng thời gian dài, tôi lại cảm thấy yên lòng khi nhìn thấy biểu cảm đó. Nó làm tôi nhớ lại những ngày tháng cũ. Những khi Atsuko tới phòng thay đồ ngay lúc Mocchi đang quấy rối lỗ tai tôi, cậu ấy sẽ dùng một giọng điệu nguy hiểm yêu cầu Mocchi để tôi yên. 

Tôi cười khúc khích; vì mảng hồi ức đó nhiều hơn là cái cách chị ấy đang ngửi lấy tai tôi. Tôi vừa định kêu chị ấy ngừng lại thì một giọng nói vang lên cắt ngang chúng tôi.

-Chị làm ơn, tránh xa cậu ấy ra được không?

Chị ấy đông cứng tại chỗ, mắt mở to hơn bao giờ hết và đánh ực một cái. Trông chị ấy như vừa nhìn thấy ma, mặt mày tái xanh, cơ thể hóa đá.

-Có cần tôi nhắc lại không?

Nhanh hơn bao giờ hết, Mocchi nhảy ra khỏi người tôi khiến tôi thở phào. Tôi thở dài nhìn sang người vừa cứu mình, muốn cám ơn cậu ấy đã đuổi chị ấy đi giùm, nhưng câu chữ lại không tuôn ra. Maeda Atsuko đang đứng trước mặt tôi, chỉ cách chỗ chúng tôi đang tập luyện vài mét cùng môt luồng khí vô cùng hắc ám. Ai nấy đều nghĩ Yuki là người nguy hiểm nhất khi bị chọc giận. Nhưng hiện thực nói rằng - nếu bạn hỏi tôi - Atsuko luôn hơn hẳn những người khác; hơn cả sự điên loạn của Mariko-sama. Và thật tình mà nói tôi thà phải đối diện với một Yuki vừa giận dữ vừa châm biếng hơn là một Atsuko giận dữ, lạnh lùng, kiêm tàn bạo.

Rồi cậu ấy bước về phía tôi; tôi muốn chạy, nhưng chạy được đi đâu đây? Mấy thành viên lớn tuổi biết tốt nhất là đừng cản đường cậu ấy; họ biết rõ cái khí chất đang tỏa ra quanh người cậu ấy không phải là khí chất idol. Có vài thành viên nhỏ tuổi muốn tiến đến chào hỏi, nhưng những thành viên khác đã kịp ngăn lại trước khi các em ấy bị nếm phải cơn thịnh nộ của Atsuko. Đây là dịp để tôi xin lỗi, để giải thích với cậu ấy. Nhưng hiển nhiên, nếu làm vậy thì tôi đã không phải là Takahashi Minami. 

Tôi thu hết sức lực và can đảm của mình - có chúa mới biết từ đâu ra - và đeo lên cái mặt nạ "Captain" tôi hay dùng khi các thành viên không chịu lắng nghe. Mặt nghiêm túc của tôi bắt đầu lộ diện, xen lẫn một tôi sợ hãi không biết liệu có đối phó nổi với địa ngục đang tiếp cận gần hơn theo mỗi bước chân của Atsuko không. 

Không cần đợi đến khi tới gần tôi cậu ấy mới lên tiếng - là hét lên đấy.


-Sao cậu không gọi hay nhắn tin cho tớ?! - Cậu ấy hỏi - Tớ vẫn đang đợi lời xin lỗi và giải thích của cậu đấy!

-Cậu nhỏ tiếng lại được không? - Tôi nhìn xung quanh, tất cả thành viên của nhóm chị em và staff đang nhìn chúng tôi vừa tò mò vừa sợ hãi - Chúng tớ đang làm việc giữa chừng mà.

-Ồ, vậy bây giờ công việc của cậu bao gồm để mặc Mocchi muốn làm gì với cậu thì làm à? Thật không ngờ! Làm sao mà AKB48 từ làm idol trở thành nơi quấy rối thế này! Lần này mấy người làm thật rồi! - Cậu ấy cười mỉa mai.

Tôi nghe tiếng Miichan từ phía sau đang bảo mọi người rời khỏi để riêng hai chúng tôi ở lại đây. Hay lắm Miichan, Atsuko đến đây để giết tớ mà cậu còn dọn sạch chướng ngại dùm cậu ấy. Miichan, cậu đúng là bạn tốt mà! Trong một giây tôi bị xao lãng và khi trở lại với hiện thực, Atsuko đang đứng cách tôi chỉ vài centimet.

-Đầu tiên là con bé NMB tóc xanh đó, rồi tới Kojiharu và bây giờ là Mocchi? Cái quái gì vậy, Takamina?!

Woah! Cậu ấy lại vừa gọi nickname của tôi đấy à?

-Người đầu tiên không phải là Momoka-san - Tôi tự nhủ - Ban đầu là Kojiharu, rồi Mocchi rồi tới Momoka-san. À, đừng có quên Nako-chan nữa...

-CÁI GÌ?!

Ôi tiêu...không phải tôi vừa nói lớn câu đó chứ? Gương mặt thất bại của tôi hiện lên. Tôi không còn biết phải nói gì hay làm gì nữa. Bản năng vô thức trong tôi tự hành động trước khi tôi kịp hiểu ra mình đang làm gì.

Tôi quay người lại, vớ lấy túi xách và nhìn cậu ấy.

-Nhìn này, Acchan - Tôi gọi nickname của cậu ấy bằng giọng lưỡi độc địa- Sao cậu lại đến đây? Cậu làm mọi người đi hết khi chúng tôi còn chưa tập xong kìa. Tớ có việc phải làm và không có thời gian đôi co mấy chuyện trẻ con. Sao cậu không đợi sau buổi tập hoặc khi tớ có thời gian rảnh rồi chúng ta nói chuyện?

Cậu ấy nhìn tôi, hai chữ khó tin hiện trên mặt. Tôi cố gắng không đập bể chiếc mặt nạ nghiêm túc đang đeo, nhưng tận trong sâu thẳm tôi sợ đến chết được. Cậu ấy mở miệng rồi khép miệng mấy lần - điệu bộ hay dùng mỗi khi cậu ấy không biết phải nói gì hoặc đang om sòm chửi rủa nửa chừng.

Sau vài phút im lặng, tôi thở dài.

-Tớ đi đây. Làm ơn, lần sau nếu muốn nói chuyện thì gọi tớ trước - Tôi bắt đầu đi tới phòng thay đồ, người toát mồ hôi và hy vọng cuộc đối thoại hôm nay đến đây là kết thúc.

-Cậu đang tránh mặt tớ...- Cậu ấy lên tiếng. Cậu ấy nói nhỏ, nhưng đủ lớn để tôi nghe thấy, và đã khiến tôi ngừng lại. Tiếng nói đó, tôi biết rõ cái giọng điệu đó - Tớ có gọi cậu, rất nhiều lần. Và cậu không bao giờ trả lời hay gọi lại.

-Tớ bận lắm, okay? - Tôi nói, cảm thấy tội lỗi vì thật sự, cậu ấy nói đúng.

-Cậu dẹp cái lý dó đó đi được không?! - Cậu ấy hét lên - Hãy nói cho tớ biết vì sao lại tránh mặt tớ!

-Tớ không có tránh mặt cậu - Tôi điềm tĩnh nói - Gần đây tớ rất bận. Tớ không có thời gian gọi cậu vì lúc nào cũng về nhà lúc 3 giờ sáng chỉ để ngủ một chút rồi thức dậy lúc 6 giờ. Tớ nhìn thấy mấy cuộc gọi lỡ của cậu, tớ muốn gọi lại, nhưng rồi cứ quên đi mất. .

-Đừng có nói láo nữa! Sau cậu không chịu thú nhận?! Sao cậu mãi không chịu trưởng thành vậy!? Ồ khoan đã! Tớ quên mất! Cậu sẽ không bao giờ lớn được nữa đâu! - Atsuko mỉa mai nói.

Tôi cau mày, có phải cậu ấy vừa...

-Cậu vừa nói gì? - Tôi nhìn chằm chằm vào cậu ấy, tôi rất ghét người ta châm chọc chiều cao của tôi.

-Cậu nghe rồi đấy.

Tôi bước đến vài bước lấp đầy khoảng cách chia cắt chúng tôi cùng một biểu cảm giận dữ, tôi đối mặt cậu ấy, thách thức cậu ấy lập lại mấy từ vừa rồi. Cậu ấy không quay đi chỗ khác; ánh mắt điên loạn và hoang dại. Nghe có vẻ kỳ quặc nhưng tôi cũng nhớ lắm cái biểu cảm đó, cái biểu cảm vừa mang tính cảnh cáo, vừa xen nỗi sợ hãi. Cái anh mắt đòi hỏi và hoảng sợ đó.

Cậu ấy cuối xuống sát tôi, và tôi không cử động lấy một bước. Nếu đây là một lời thách thức tôi sẽ không bao giờ lùi bước. Giận dữ, ghen tuông, căng thẳng, mỏi mệt, yêu thương, và nhiều cảm xúc khác nữa đang tuôn tràn trong ánh mắt cậu ấy. Nhưng, tôi nhận ra quá trễ, rằng những cảm xúc đó không phải của Atsuko. Ánh mắt cậu ấy đang phản ánh những cảm xúc lóe lên trong mắt tôi, cảm xúc của chính tôi.

Rồi tôi cảm nhận được nó, chai nước suối trượt khỏi tầm tay.

Vị ngọt của son môi và cảm giác đôi môi mềm mại của cậu ấy lướt trên môi tôi; tôi không nhắm mắt lại. Trái tim tôi đang đập nhanh hơn bao giờ hết và đầu óc đang quay cuồng. Tôi cảm giác được bản thân đang nhường lối cho những cảm xúc yêu thương, nhưng rồi một khuôn mặt lóe lên trước mắt tôi.

Là tên bạn trai ấy.

Tôi nắm lấy vai Atsuko định đẩy cậu ấy ra ngay lúc có người mở cửa bước vào.

-Ồ! Xin lỗi đã làm gián đoạn hai người! - Tôi nhanh chóng đẩy người mình ra khỏi Atsuko và nhìn vào cái người vừa làm gián đoạn chúng tôi - hay nói đúng hơn là vừa cứu tôi - Hai người cứ...cứ...tiếp tục làm tiếp chuyện...hai người đang làm...

-Không phải như chị nghĩ đâu, Haruna! - Tôi sợ sệt nói. Haruna cười khúc khích - Thật không phải như chị nghĩ mà!

-Ừ thì không phải. - Chị ấy nói, vẫy tay rồi biến mất.

Tôi nuốt nước bọt; không dám nhìn Atsuko. Tôi còn không dám nhúc nhích một chút nào nữa là.

-Onoe-san và tớ... - Cậu ấy lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

Lại là tên bạn trai đó nữa, tôi chịu đủ rồi, cả Atsuko và tên đàn ông đó.

-Cậu biết không? - Tôi cắt ngang cậu ấy - Tớ không thèm quan tâm nữa. Cứ đi gặp anh ta và muốn làm gì thì làm. Tớ không muốn biết nữa. - Tôi cúi xuống nhặt lấy chai nước bị rơi trên sàn ban nãy và nhìn vào Atsuko - Tớ là bạn cậu, không phải là một món đồ chơi để cậu đem ra đùa giỡn rồi bỏ đi. Tớ chịu hết nổi rồi. Xin lỗi, Atsuko. Nhưng...tớ không thể tiếp tục như vậy nữa.

Kỹ năng diễn xuất của cậu ấy thật tốt. Cậu ấy nhìn tôi không chút biểu cảm. Tôi không nhìn thấy bất cứ sự tội lỗi hay buồn bã nào, cả giận dữ cũng không. Thà cậu ấy làm gì đó, tát tôi hay chửi tôi...và nếu lúc đó hiểu ra được cái biểu cảm mới mẻ đó mang hàm ý gì, tôi sẽ không cảm thấy tội lỗi vài giờ sau đó.





Một tháng. Một tháng không biết một chút tin tức gì về cậu ấy. Một tháng làm tôi cảm thấy mình giống một tên xấu xa, dĩ nhiên là nhờ Haruna và Miichan chứ ai, hai người họ là những người đầu tiên để ý đến sự thay đổi đột ngột của tôi và, sau khi gần như tra tấn tôi, tôi đã kể cho họ nghe chuyện xảy ra với Atsuko ngày hôm trước.

Haruna rất giận và còn đấm tôi vài cái còn Miichan chỉ cười sặc sụa và kêu tôi là "Đúng là một tên xấu xa." Đúng là cái tôi cần nhỉ.

-Sao cậu không tới nhà cậu ấy xin lỗi đi? - Miichan đề nghị khi chúng tôi đang trên đường về nhà sau buổi thu âm radio tối đó.

-Ngay bây giờ?! Trễ quá rồi, không được! - Tôi nói

-Không phải ngay bây giờ, ngốc ạ! Ý tớ là hôm nào đó.

-Lát nữa chẳng hạn - Haruna thêm vào.

-Rồi cứ xin lỗi cậu ấy là xong - Miichan tiếp tục.

-Cậu ấy đang giận tớ. Cậu biết cậu ấy mà, gặp rồi lại ra vẻ công chúa băng giá nữa! Cậu ấy còn không thèm nhìn tớ một mắt!

-Mà cũng đáng đời cho cậu, đúng không?! - Cả hai nói cùng lúc.





Đã qua thêm một tháng và tôi không nhận được cuộc gọi hay tin nhắn nào cả. Tôi ngày càng cảm thấy tội lỗi về những gì mình nói và lời nói của Miichan lại vang lên trong đầu tôi.


Về đến nhà, tôi liệng túi xách và đôi giày trước cửa rồi đi chân không đến phòng ngủ; không thèm bật đèn, tôi ngồi xuống cạnh chiếc giường lạnh lẽo. Tôi thở dài liếc nhìn chiếc bàn giấy nhỏ, bước tới đó và vơ lấy tờ báo vài tháng trước.

Đăng một ngày sau cuộc cãi vã của chúng tôi tại nhà hát, ngay trang đầu tiên tôi đọc được, mặc dù không nhìn thấy rõ lắm, dòng chữ "TIN NÓNG HỔI: MAEDA ATSUKO VÀ ONOE MATSUYA. CHIA TAY!"



To Be Continued...

Và tác giả vẫn chưa viết tiếp nên sẽ không có chap 5 =)).

8 comments:

  1. Aww đọc mấy chap trước thấy Taka dễ thương nhiêu đọc chap này muốn cho bạn lên thớt bấy nhiêu ψ(`∇´)ψ Riêng cái vụ mà hai người cãi nhau là đã thấy rõ bản tính thật rồi, thêm bạn Miichan tốt tính nữa, cứ như hai đứa trẻ mãi không chịu lớn, thật sự bên ngoài làm mặt giận dữ, bực bội lắm mà bên trong thì sợ người kia gần chết ╮(╯▽╰)╭ Thật sự là Taka có gan chọc điên Acchan thì cũng phải có gan mà đi xin lỗi đi, bạn đã làm người ta muốn đánh cho mấy phát rồi, giờ còn chơi thêm trò này nữa là không được đâu nha
    o(´^`)o

    Sau khi trải qua mấy phút vật lộn với cái dòng cuối xong mình mới nhận ra là sẽ không có chap 5 =)) Aww chờ chap mới bạn trans nha, thật tình thì hai con người này đến bao giờ mới lớn được dạ trời σ(≧ε≦o)

    ReplyDelete
    Replies
    1. Taka ban đầu nghĩ Acchan đã có bạn trai rồi nên sợ nhận thì mất luôn tình bạn nhưng cũng chính vì Taka mà mới dây dưa đến ngày hôm nay, chính Taka cũng tự biết nhưng cố chấp quá quá đó mà :)) ko, ko chịu nhận là mình ghen :))

      Delete
  2. Chap này dài wá :v hồi trưa tui đã vào đọc r nhưng đến tối phải đọc lại để thấm hơn và bjờ mới cmt cho thím :3
    Sét đánh ngang tai khi k biết chừng nào mới có chap 5 trong khi tui lại đang nóng lòng mún xem diễn biến cuộc tình tay tùm lum này sẽ dẫn đến đâu và cũng chưa biết là HE hay SE mà đã chui đầu vào đọc T___T (tưởng cũng oneshot hay twoshot như mọi hôm chứ T^T)
    Rất vui :)))) cực kì vui khi biết tin Acchan đã chia tay thằng cha này (hy vọng ngoài đời cũng thế và đến mau chóng đi :v), nhưng cũng hơi bực Taka trong chap này thật, cả 2 đều quá cố chấp >_< lại hơn thua trong chx t.c nữa chứ, hãy cứ can đảm thành thật vs bản thân mình đi chứ.
    À còn nữa, mấy đoạn đấu tranh nội tâm của Taka thực sự tuyệt lắm ỒvỐb so good!

    ReplyDelete
    Replies
    1. Tác giả có nói kết cuộc sẽ là HE - vì bị shippers trang đó bức xúc hăm dọa dữ quá :)). Mới đầu còn định để giống đời thật cho Acchan tiếp tục quen tên đó nhưng sau khi bị shipper vào làm dữ quá (tác giả cũng là shipper chứ đâu :)) )ra nên số đông đã thắng :)) và tên đó đã bị đá, giờ chỉ cần chờ hai cái kẻ kia bớt con nít dùm cái thôi :))
      Ban đầu định là chỉ oneshot thôi, tức là chỉ có chap 1 và ngừng ngay tại khúc đó nhưng reader vào kêu gọi viết tiếp nên bạn ấy viết tiếp và viết 1 hồi thành multiple shots luôn :v
      Acchan thành thật đó chứ, từ đầu đều thành thật có mình Taka là cứ phủ nhận thôi ;))

      Delete
    2. =)) câu chx từ OS thằng MS thật là cảm động, vậy mới nói tinh thần của shipper to lớn và mạnh mẽ biết bao nhiêu, làm cho biết bao thế lực ( au ) phải khuất phục và chiều ý theo :v
      Acchan trong fic này dễ thương thật chứ, cách biểu lộ tình cảm, từng hành động lời nói thật sự làm ng khác khó cưỡng lại đc (còn Taka thì... ).
      Chx bên lề nè :v hwa sau khi đọc cái "sự thật chỉ có hai chúng tôi biết" của anh Tổng nhà ta + fic của thím + fic của thím Tài = tui huyễn đến xịt khói ra hai lỗ tai lun đó =)) thật sự là sung sướng mà, tuyên bố tốt nghiệp rồi kết hôn lẹ cho shipper nhờ coi <3

      Delete
    3. Vãi cả thế lực =)), tác giả cũng là đồng đạo :)), mà đồng đạo thì đời nào lại đi đốt nhà mình :))
      Taka vừa ghen mà vừa cứng đầu không chịu thừa nhận là mình ghen nên mới ra nông nỗi này, cứ thẳng mặt thừa nhận thì ACchan đá cái tên kia liền ngay tắp lự chứ gì.
      Thím huyễn kinh quá, may lúc thím xịt khói tui ko có ở đó nếu ko chắc thím biến tui thành heo quay :)), fic của thím Tài là cái Dear My Teacher hả hay cái nào khác =))
      Cái câu đó của anh Tổng rõ là dẫn đường cho trí tưởng tượng của shipper bay cao bay xa, hay muốn nói ngầm là "Cái tên kia là là cover thôi, chiện của 2 đứa tui chỉ 2 đứa biết là được" :))

      Delete
  3. Ùm là fic Dear my teacher đó :)) công nhận thím đưa thím ấy hàng khủng bố thiệt (vừa đọc vừa đổ mồ hôi :v)
    Hwa tui vừa mơ Shinobu-san tung thêm hàng ảnh hai bợn trẻ ôm nhau chụp hình, còn hun nữa chứ :v sáng dậy tá hỏa luôn, huyễn lv max luôn rồi
    Cơ mà Tổng anh chỉ nói có một câu thôi mà làm trái tim shipper thổn thức thế này đây :v

    ReplyDelete
    Replies
    1. Cái đó chỉ là hàng tầm tầm thui làm gì tới múc khủng bộ :)). Hay tại thím tưởng tượng cao xa quá :v. Mà cũng phải vỗ tay tán thưởng thím tài đã hoàn thành xuất sắc nhiêm vụ :))
      Sao thím mơ hay quá, tui muốn mơ mà ko bao giờ mơ thấy hết :((. Ảnh nói ngầm cho fans hiểu, nói thẳng mất công có scandal :))

      Delete